Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Trời càng hửng sáng, người qua lại trên đường càng mỗi lúc một nhiều hơn.
La Mật đậu xe ở đối diện một khu chung cư xa hoa nào đó. Tư Đồ Sênh xuống xe mua hai cái bánh mì, hai chiếc quẩy dài và hai cốc sữa đậu nành.
"Tôi ghét nhất là ăn bánh mì." La Mật tâm không cam tình không nguyện nhận lấy chiếc bánh, đưa lên miệng cắn một miếng thật to.
Tư Đồ Sênh nói, "Có thể giải thích một chút vì sao lời nói và hành động của cô lại khác xa nhau đến như vậy không?"
La Mật trả lời, "Cái gì chán ghét đương nhiên là phải hạ gục nhanh tiêu diệt gọn rồi."
"Ném vào thùng rác cũng là một phương pháp rất nhanh chóng, đừng tự ủy khuất bản thân mình."
"Thùng rác không biết tiêu hóa, cứ thế mà ném thì tiện nghi cho nó quá rồi."
"…"
La Mật ăn xong cái bánh mì liền lấy quẩy ra gặm, "Bên kia là một đám quân nhân cao lớn mang mắt kính đen à? Anh định là hai người chúng ta cứ cố thủ ở chỗ này, ngoại trừ thưởng thức phong thái oai hùng đến chảy nước miếng của bọn chúng ra thì cái gì cũng không làm?"
"Cô không thấy chỗ này rất quen mắt hay sao?"
"Thiên đường Tả Ý, hai vạn lẻ bảy mươi mốt mét vuông, tôi và ông xã đã từng bàn bạc nếu chuyển nhà thì sẽ dọn tới chỗ này, bất quá phải chờ đến khi tôi có thai đã. Nếu ông chủ của tôi không giữa đêm gọi tôi ra ngoài tăng ca, tôi nghĩ kế hoạch này nhất định sẽ nhanh chóng được thực hiện." La Mật bóng gió nói.
Tư Đồ Sênh đáp lời, "Hôm nay tôi cho cô tự do ban ngày đấy, cô có thể tới văn phòng làm việc của ông xã nhà cô, trắng trợn mà cầu hoan."
La Mật nghẹn họng.
"Còn nhớ Tống Hỉ mà tôi đã bảo cô điều tra không?"
"Cái người đã đổi tên thành Tống Xuân Lâm đó hả? Bây giờ anh ta là đồng nghiệp của ông xã tôi, anh ta hình như ở…" La Mật giật mình, "Thiên đường Tả Ý, căn hộ 18 khu C. Chỗ mà cô gái kia gặp gỡ đám người đeo kính chính là nhà của Tống Hỉ! Chẳng lẽ Tống Hỉ chính là người đứng đằng sau giật dây xúi bẩy hai kẻ kia đi hãm hại Trương Duy Triêu? Trương Duy Triêu thuê chúng ta điều tra Tống Hỉ, Tống Hỉ thế nhưng thuê lừa đảo để đưa Trương Duy Triêu vào tròng.
Chẳng trách anh muốn tôi điều tra Trương Duy Triêu, thật đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn mà." La Mật thò tay vào túi Tư Đồ Sênh tìm tìm kiếm kiếm.
Tư Đồ Sênh thấy đối phương lấy điện thoại của mình ra, hoài nghi hỏi, "Làm gì đấy?"
"Gọi cho Trương Duy Triêu. Thông tin động trời như thế, hẳn là có thể đạt được một số thù lao tương xứng đi?" La Mật vui sướng nhướn đuôi lông mày.
"Anh ta đã bị vắt kiệt rồi."
"… Vậy tôi gọi xem chỗ nào nhận thu mua thịt khô."
Tư Đồ Sênh đoạt lại điện thoại trong tay cô gái, "Kiên nhẫn một chút."
"Còn phải chờ cái gì?" La Mật nghi hoặc nhìn Tư Đồ Sênh, chỉ thấy cậu ta chẳng nói chẳng rằng, cứ một mực nhìn về phía cánh cửa lớn của khu chung cư. Biết câu hỏi sẽ không được trả lời, cô dứt khoát đi vào trong xe ngủ bù.
Mặt trời lấp ló ở đằng Đông, cao dần, cao dần,… cao thẳng tới giữa đỉnh đầu.
La Mật một lần nữa thức dậy, vậy mà vẫn thấy Tư Đồ Sênh bình tĩnh mà nhìn cánh cửa kia, liền nhịn không được dụi mắt ngồi dậy, hỏi, "Anh đang chờ Tống Hỉ?"
"Hôm nay anh ta không đi làm."
"Có lẽ anh ta cũng giống tôi, có một ông chủ nửa đêm thích gọi người ra ngoài làm việc."
Tư Đồ Sênh vươn tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!