Edit: Mimi
Beta: Mít
*****
Đây đích thực là một lựa chọn vừa đơn giản lại vừa có hiệu quả kinh tế cao, đối với một nhân vật đã lâm vào tình cảnh tài chính túng quẫn như Trương Duy Triêu mà nói, có thể gọi là sức hấp dẫn không thể chối từ. Cậu ta cân nhắc một chút, liền đồng ý, thế nhưng lại đặt ra một vấn đề, "Làm sao anh biết khi nào thì bọn họ tới đây? Bọn họ từng bị một trận thiệt thòi như thế, nhất định sẽ cẩn trọng hơn nhiều.
Cho dù tôi báo cho anh ngay lập tức, thế nhưng bọn họ cũng có thể tranh thủ khoảng thời gian anh di chuyển để bỏ trốn."
"Anh có thể dùng phương án trọn gói, bao một vạn một ngày, văn phòng của chúng tôi sẽ cung cấp dịch vụ bảo an hoàn hảo." Tư Đồ Sênh nhiệt tình mời gọi, "Bất kể là lên núi hay xuống biển đều có người đảm bảo sự an toàn cho thân thể và tài sản của anh."
"Anh biết rõ là tôi không có tiền." Trương Duy Triêu trưng ra vẻ mặt buồn rười rượi.
Anh Hạo Anh ý vị sâu xa nói, "Không cần bảo an, cậu ta cũng có cách tìm được bọn chúng."
Trương Duy Triêu sửng sốt, "Cách gì?"
Tư Đồ Sênh ra vẻ vô tội mà xòe tay.
Anh Hạo Hanh cười cười, đột nhiên bổ nhào về phía Tư Đồ Sênh. Người kia theo bản năng nhảy dựng lên, thế nhưng chân trái còn chưa kịp rời khỏi sopha đã bị đối phương tóm lấy. Anh Hạo Hanh kéo chân người nọ về phía mình. Tư Đồ Sênh mất thăng bằng, hai chân xoạc rộng, thân thể một lần nữa ngã ngửa vào ghế sopha. Cậu vừa sợ lại vừa giận mà nhìn Anh Hạo Hanh đang nhân cơ hội lần mò trên ống quần mình, "Con mẹ nó, anh muốn làm cái gỉ hả?"
Anh Hạo Hanh nhéo mạnh lên đùi đối phương một cái, "Ai cho cậu nói lời thô tục?"
Tư Đồ Sênh bị ngữ khí như thể thân thiết lắm của đối phương làm cho buồn cười, "Anh là cái gì của tôi hả? Vậy mà đòi quản tôi?" Vừa nói cậu vừa co gối phải lên thúc vào bụng của người kia.
Ánh mắt Anh Hạo Hanh chùng xuống, anh dứt khoát kéo mạnh hai chân người nọ sát vào bên hông của mình. Tư Đồ Sênh thừa cơ định túm cổ đối phương, thế nhưng thân thể bỗng nhiên lại bị người gập cong lại, triệt để khống chế. Không thể cử động, trong lòng Tư Đồ Sênh cấp bách đến mức muốn văng tục. Cậu tự cảm thấy thân thủ của mình linh hoạt hơn người, bình thường khó mà tìm được đối thủ.
Đáng tiếc, Anh Hạo Hanh lại chiếm trước tiên cơ, trước tiên khống chế chân của đối phương, sau lại vây hãm chặt chẽ không để cho cậu có khả năng bộc lộ bãn lĩnh.
Trương Duy Triêu ở một bên nhìn đến trợn mắt há miệng, đến khi một tay Anh Hạo Hanh không ngừng lần mò sờ mó trên người Tư Đồ Sênh mới nghi ngờ hỏi, "Nhị thiếu, anh làm cái gì vậy?"
Anh Hạo Hanh vừa đỡ những cú vung tay rất không an phận của Tư Đồ Sênh vừa thò tay vào móc túi quần cậu. Anh ta trời sinh mạnh mẽ, lại từng luyện võ, mấy động tác chống cự của Tư Đồ Sênh chẳng qua chỉ như mưa phùn lất phất bay qua, hoàn toàn không có sức uy hiếp.
Cuối cùng, Tư Đồ Sênh bị lăn qua lăn lại đến mệt lử, mới dứt khoát ngừng giãy dụa, "Đủ rồi, đã sờ tới rồi thì lấy ra đi."
Một tay Anh Hạo Hanh nắm lấy món đồ ở trong túi quần người nọ, tay còn lại đặt lên lưng ghế sopha, xấu xa cười, hỏi, "Sờ tới cái gì?"
Tư Đồ Sênh căm phẫn, "Đừng có mà được nước làm tới!"
Anh Hạo Hanh nhìn người đang đỏ bừng hai má vì tức giận trước mặt, bỗng nhiên có chút không muốn chuyển rời tầm mắt đi. Thân là cậu ấm đẹp trai lại có tiền nổi tiếng, anh từng gặp qua vô số mỹ nhân, trong đó cũng có những người đẹp mang vẻ cổ điển giống như Tư Đồ Sênh vậy. Nhưng bọn họ trong ngoài đồng nhất, lúc nào cũng trầm tĩnh như một thiếu nữ còn trinh, kiểu người bề ngoài nhã nhặn bên trong lại sắc bén linh hoạt như thanh niên trước mặt này, anh vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Thế mà cậu ta lại đặc biệt hút người.
Anh là người không bao giờ tự bạc đãi chính mình, một khi chưa thỏa mãn thì liền nhìn đến khi thấy đủ mới thôi, chẳng hề quan tâm đến chuyện hành động của mình có bao nhiêu kỳ quặc.
Tư Đồ Sênh ném cho người nọ một ánh mắt khinh thường, "Anh đủ chưa hả!"
Anh Hạo Hanh nói, "Tức giận trợn mắt sẽ không còn hấp dẫn."
Tư Đồ Sênh bị chọc tức liền trợn trắng như mắt gà chọi, "Như này được chưa?"
Anh Hạo Hanh bật cười, lấy món đồ kia ra khỏi túi quần người nọ, để vào lòng bàn tay nghiêm túc xem xét, "Camera?"
"Ừ, hừ." Tư Đồ Sênh duỗi chân, chậm rãi từ dưới thân Anh Hạo Hanh lùi sang bên cạnh. Thấy anh ta không có ý định ngăn cản, cậu liền nhanh như cắt mà nhảy xuống khỏi ghế sopha, không chút khách khí đuổi Trương Duy Triêu đang ngồi trên ghế đơn cạnh đó đứng lên, tự mình chiếm đoạt.
Trương Duy Triêu do dự ngồi xuống bên người Anh Hạo Hanh, thò đầu nhìn xuống món đồ trong tay của anh ta, "Bọn họ đặt vào?"
Tư Đồ Sênh đáp, "Khó nói lắm. Có thể là một đám người khác thích rình trộm anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!