Edit: Mimi
Beta: Mimi
*****Tới gần nội thành, Tư Đồ Sênh nhận được điện thoại của Giang Lệ Hoa, muốn cậu trực tiếp đi đến biệt thự. Tư Đồ Sênh gọi điện cho La Mật, bảo cô đến văn phòng mang máy tính xách tay lại đây.
La Mật bất mãn nói: "Tôi vừa mới về nhà cởi quần, anh liền bảo tôi làm chuyện này?"
Tư Đồ Sênh lại hỏi: "Cô vừa mới về nhà liền cởi quần?"
La Mật trả lời: "Thay quần áo nấu cơm a! Ông xã tôi còn đang đói bụng."
Tư Đồ Sênh: "Theo tôi thấy, ông xã cô nhịn đói nửa tháng cũng không chết được."
"Không đi!"
"Tiền trả taxi tôi không phê duyệt!"
"… Anh có thể vô sỉ hơn được nữa không?" Chính mình thấu hiểu lòng người lại đổi lấy một ông chủ lòng đầy ác ý, lãnh khốc vô lương, lại còn cố tình gây sự!
Tư Đồ Sênh không chút do dự nói: "Tiền lương tháng này cũng không phát nữa?"
La Mật: "…"
Thời điểm Tư Đồ Sênh và Anh Hạo Hanh về tới biệt thự nhà họ Anh, trong phòng đã có một đống người.
Hai viên cảnh sát từ trên lầu đi xuống, ánh mắt nhìn cậu đặc biệt có thâm ý.
Anh Hành Sơn ngồi ở chính giữa chiếc ghế sô pha dài, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, Anh Lệ Cần ngồi bên cạnh ông, thường xuyên thấp giọng trao đổi vài câu.
Giang Lệ Hoa ngồi một mình trên ghế đơn, cúi đầu nghịch điện thoại di động, vừa thấy hai người bọn họ vào cửa, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, đi tới vươn hai tay nhẹ nhàng mà ôm chầm lấy Tư Đồ Sênh một chút, sau đó dùng sức mà ôm lấy con trai mình: "Hoan nghênh con bình an trở về."
Anh Hạo Hanh do dự một chút, sau cùng dùng sức ôm lại bà trước ánh mắt chăm chú của mọi người.
Anh Hành Sơn nhìn vợ con, biểu tình lộ ra một tia ôn nhu hiếm thấy.
Anh Lệ Cần cũng đứng lên, nói: "Hạo Hanh, em không việc gì thật sự tốt quá rồi."
Anh Hạo Hanh không để ý tới anh ta, tiếp tục ôm mẹ mình.
Tư Đồ Sênh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Kỳ thực Anh nhị thiếu trời sinh đã thích ôm người, bất kể đối tượng là ai đi?
Anh Hành Sơn nhìn hai mẹ con ôm đến mức khó mà phân tách, vội vàng ho một tiếng, nói: "Có thể, ngồi xuống không."
Chờ người nhà bọn họ hàn huyên xong, cảnh sát liền vây lại đây, trên tay còn cầm một chiếc camera theo dõi nhỏ bằng cái móng tay.
"Là của tôi." Tư Đồ Sênh tự nhiên thẳng thắn thừa nhận, "Hàng của Đức, chất lượng rất bảo đảm. Nếu các anh có nhu cầu, tôi có thể nhờ người mua giúp, tuyệt đối là hàng mới. Tôi chỉ tính chút tiền vận chuyển thôi."
Cảnh sát viên nói: "Việc buôn bán sẽ tìm ông chủ của anh. Trước tiên mời nói rõ tình huống."
Tư Đồ Sênh đáp: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, trước hết tốt nhất tìm một chỗ để ngồi xuống, đặt một chén nước bên tay, nếu có hạt dưa, hướng dương, hay thịt bò linh tinh gì đó, vậy thì tốt không gì bằng."
Anh Hành Sơn rất không kiên nhẫn, nói: "Có phải còn cần đưa cho cậu một cái microphone, để cậu hát một khúc mở màn hay không? Đừng nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề đi!"
"Chuyện này phải bắt đầu từ vụ án Chu Duy Ân bị bắt cóc." Tư Đồ Sênh lên tiếng
Cảnh sát hiển nhiên chưa từng nghe tới vụ bắt cóc này.
Vì thế Tư Đồ Sênh đành phải giản lược mà tóm tắt đơn giản một chút, khi nhắc tới đối phương chỉ cần tám vạn tiền chuộc, mấy viên cảnh sát cũng thấy không thể tin được. Ngay sau đó, Tư Đồ Sênh lại kể về quá trình Anh Lệ Cần đi giải cứu con tin, bị người đánh lén.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!