Chương 46: (Vô Đề)

Hai mươi phút sau, Tư Đồ Sênh nhìn con đường quen thuộc, nội tâm lại một chút cũng không quen, rốt cuộc nhịn không được nói: "Vì sao lại về nhà anh?"

Anh Hạo Hanh trả lời: "Đây là xe tôi."

"Không phải nói đưa tôi về nhà sao?"

"Nhà của tôi rộng hơn nhà cậu, giường của tôi êm hơn giường cậu, tôi còn không thu tiền phòng, cậu oán giận cái gì?" Anh Hạo Hanh hỏi.

Tư Đồ Sênh: "Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình."

Anh Hạo Hanh tiếp lời: "Cậu cũng biết là ổ chó à."

Tư Đồ Sênh lại nói: "Chỉ là tôi khiêm tốn một chút."

"Tả thực lắm."

Anh Hạo Hanh dừng xe, Tư Đồ Sênh vẫn ngồi bất động: "Còn không xuống đi?"

Nghe đối phương hỏi, cậu liền quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt phức tạp, nói: "Vì sao anh không thích Đổng Văn Kỳ?"

Anh Hạo Hanh nhíu mày: "Mắc mớ gì tới cậu?"

"Bộ dáng cô ấy rất xinh đẹp."

"Đẹp chỗ nào?" Khẩu khí anh không được tốt.

Tư Đồ Sênh thăm dò: "Vậy anh cảm thấy ai mới đẹp?"

Ngay lập tức, Anh Hạo Hanh dùng ánh mắt sáng quắc mà nhìn thẳng vào đối phương.

Trái tim Tư Đồ Sênh nhất thời căng thẳng.

Sau đó, Anh Hạo Hanh chậm rãi nói: "Trương Giai Giai (*) chẳng hạn."

(*) Trương Giai Giai: nữ diễn viên điện ảnh TQ

Tư Đồ Sênh bất chợt nhẹ nhàng thở ra, kế tiếp lại tức giận nhìn về phía Anh Hạo Hanh. Không có việc gì cũng ra vẻ nghiêm trọng như vậy, khiến cậu sợ tới mức thiếu chút nữa ngừng hô hấp luôn rồi.

Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc ngồi ở trong xe, ánh mắt nhìn về phía ttrước, biểu tình nặng nề tâm sự khi nghĩ một đằng nói một nẻo.

Bộ dạng này, cùng với vẻ mặt vênh váo tự đắc khi hai người mới gặp cũng khác biệt quá lớn đi.

Nhìn người nọ, tâm tư Tư Đồ Sênh chậm rãi trùng xuống.

Tư Đồ Sênh ở trong biệt thự của Anh Hạo Hanh một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền bắt taxi rời đi, ngay cả điểm tâm cũng không ăn. Lúc cậu ly khai, trời mới tờ mờ sáng, trong ngoài biệt thự đều an tĩnh cực kỳ.

Anh Hạo Hanh đứng ở cửa sổ lớn trong phòng ngủ, lạnh mặt nhìn người nào đó rón ra rón rén đóng cửa, nhanh chóng bước đi.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, Tư Đồ Sênh đột nhiên quay đầu lại.

Bốn đạo ánh mắt va chạm giữa không trung, một người thì âm trầm, một người lại xấu hổ.

Cuối cùng, vẫn là Tư Đồ Sênh giơ tay, vẫy chào đối phương trước.

Anh Hạo Hanh kém rèm "xoẹt" một cái, ngăn cách tầm nhìn của cả hai.

"Vẫn còn trẻ con." Tư Đồ Sênh lặng lẽ mỉm cười, xoay người rời khỏi.

Sao ngày hôm đó, Anh Hạo Hanh liền biết mất khỏi cuộc sống của Tư Đồ Sênh, không điện thoại, không nhắn tin, tất cả mọi thứ quay về thời điểm trước khi bọn họ gặp nhau. Tư Đồ Sênh ban đầu còn có chút không quen, ánh mắt luôn nhịn không được mà liếc vào điện thoại, giờ ăn cơm cũng chậm đi một chút theo bản năng, giống như đang đợi một lời mời bất thình lình từ ai đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!