Edit: Mimi
Beta: Mimi
*****"Khụ." Anh Hành Sơn vội ho khan một tiếng, "Văn Kỳ cũng là sinh viên đại học A, bác nhớ con thi ban khoa học xã hội, chuyên ngành khảo cổ. Ông Đổng vốn là một học giả nổi danh chuyên sưu tầm đồ cổ, người trong gia đình đều có truyền thống học tập, tiền đồ vô cùng rộng mở nha. Con và Hạo Hanh học cùng trường, về sau qua lại cũng rất tiện lợi."
Đổng Văn Kỳ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Anh Hạo Hanh một chút, thấy đối phương lạnh lùng, nụ cười trên mặt cô dần dần phai nhạt, lặng lẽ quay sang chỗ khác.
Anh Hành Sơn nói: "Về sau Hạo Hanh phải chiếu cố Văn Kỳ nhiều hơn."
Anh Hạo Hanh quay đầu, cười cười với Đổng Văn Kỳ: "Về sau nếu đánh nhau cần giúp đỡ, cứ gọi cho tôi."
Anh Hành Sơn vừa định nổi giận, lại chợt nghe Đổng Văn Kỳ tủm tỉm cười, vươn tay ra: "Thế số điện thoại đâu?"
Anh Hạo Hanh ngẩn ra, Tư Đồ Sênh ngồi một bên thế nhưng đã bật cười. Hung hăng quay sang nhìn cậu, anh nói: "Cậu cười cái gì?"
Tư Đồ Sênh: "… Miệng bị chuột rút."
Mắt thấy sự kiện xin số điện thoại bị hai tên nhãi này cười cợt cho qua, Anh Hành Sơn tỏ vẻ không hài lòng: "Đổng tiểu thư còn đang chờ câu trả lời của con đấy."
Anh Hạo Hanh rất không kiên nhẫn mà khinh bỉ liếc mắt nhìn ông bố của mình một cái, nhanh chóng đọc ra một dãy số.
Đổng Văn Kỳ cười hỏi: "Điện thoại ký túc xá?"
Anh Hạo Hanh nói: "Điện thoại của tôi chính là một cái máy chơi game."
"Phải không?" Anh Hành Sơn nhanh chóng gọi một cú điện thoại qua, di động của Anh Hạo Hanh lập tức vang lên.
Tư Đồ Sênh mím môi ngăn không cho bản thân cười quá rõ ràng. Đối với Anh Hạo Hanh mà nói, ông bố Anh Hành Sơn này, nhất định là cha ghẻ đi.
Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc mà ấn tắt điện thoại, nói với Đổng Văn Kỳ: "Nó còn có chức năng của một cái đồng hồ báo thức, mỗi ngày nhắc nhở tôi uống thuốc bình tĩnh đúng giờ."
Đổng Văn Kỳ nhịn không được bật cười.
"Bên này." Đúng lúc ấy, Giang Lệ Hoa đột nhiên vẫy vẫy tay.
Tư Đồ Sênh quay đầu lại, liền nhìn thấy Anh Lệ Cần đầu đội mũ lưỡi trai, dẫn theo Chu Duy Ân đi tới. Cậu quay đầu, há miệng làm một cái khẩu hình như thể muốn nói "Woa" với Anh Hạo Hanh.
Anh Hạo Hanh nhẹ nhàng đá một cước vào chân cậu.
Anh Lệ Cần đi tới bên cạnh bàn, cúi người ôm lấy Giang Lệ Hoa.
Giang Lệ Hoa hỏi: "Vết thương đỡ hơn chưa?"
Anh Lệ Cần mỉm cười đáp: "Tốt hơn nhiều lắm."
Chứng kiến hết một màn này, Tư Đồ Sênh lại quay đầu, vô thanh vô tức mà "Woa" với Anh Hạo Hanh một lần nữa.
"Ngồi xuống đi." Giang Lệ Hoa bảo hai người mới tới an tọa, vừa vặn các món ăn nóng cũng được đưa lên, bà lại thúc giục mọi người cầm đũa. Chính là Anh Hành Sơn không động đậy, sắc mặt u ám mà nhìn vợ của mình.
Giang Lệ Hoa gắp một cọng rau cải vào bát ông xã, nói: "Ăn cơm."
Anh Hành Sơn chậm rì mà cầm lấy đôi đũa, thân thể hơi nghiêng, ghé sát vào tai Giang Lệ Hoa hỏi: "Em muốn làm gì?"
Người nọ quay đầu, dứt khoát mà hôn lên miệng ông một cái.
"…" Anh Hành Sơn đỏ mặt lùi về chỗ cũ.
Tư Đồ Sênh cắn đũa, ghé tai thì thầm với Anh Hạo Hanh: "Ba mẹ anh thật là ân ái."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!