Chương 39: (Vô Đề)

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****Mặc dù đang là tháng sáu, thế nhưng nửa đêm ra ngoài vẫn có chút lạnh.

Tư Đồ Sênh đứng ở cửa khách sạn chờ Anh Lệ Cần lái xe tới, thuận tay kéo rớt sợi dây buộc tóc, để mái tóc dài rủ xuống hai vai.

"Cậu làm gì vậy?" Anh Hạo Hanh quái dị mà nhìn đối phương.

Tư Đồ Sênh tùy tiện gẩy gẩy mấy cái: "Hơi lạnh, thay cho áo choàng."

Anh Hạo Hanh kéo áo khoác của mình, do dự một chút rồi cởi ra. Một cơn gió lạnh ùa tới, hàn ý nhè nhẹ xâm nhập vào tứ chi sau đó lan ra khắp cơ thể, anh hít hít mũi, há miệng chính là hắt xì một cái.

Tư Đồ Sênh quay đầu sang, trong mắt tràn đầy thương hại đối với chỉ số thông minh của người nọ: "Nhìn anh kìa, "nóng" đến mức bị cảm luôn rồi."

"…" Anh Hạo Hanh nói, "Vậy cậu đưa "áo choàng" cho tôi mượn đi."

Tư Đồ Sênh tìm mấy sợi tóc rụng ở trên vai mình, vẻ mặt vô cùng khẳng khái mà đưa cho Anh Hạo Hanh.

Người nọ cúi đầu nhìn mấy sợi tóc trong tay, từ từ cất vào trong áo.

Tư Đồ Sênh hỏi: "Anh cất tóc của tôi làm gì?"

"Cao hứng thì làm một người nhân tạo, mất hứng liền dùng để tết búp bê thế mạng mà đâm."

Tư Đồ Sênh: "…" Mong anh sớm ngày buông đao thành Phật, không buồn không vui.

Đúng lúc ấy, Anh Lệ Cần lái xe tới đón hai người bọn họ, chạy tới cái thùng rác gần nhất hiển thị trên bản đồ.

Tư Đồ Sênh hỏi: "Tiền đâu?"

Anh Lệ Cần lấy một bịch to ở trên ghế phó lại đưa cho cậu. Trong bịch có tất cả tám gói tiền, mỗi gói là một vạn Nhân dân tệ, đều được bọc lại bằng giấy báo. Tư Đồ Sênh lấy tám cái túi nilon từ trong ba lô ra, bỏ các gói tiền kia vào từng túi mội, nói: "Trong thùng rác cái gì cũng có, giấy báo không ngăn được nước, bọc nilon thì vẫn tốt hơn."

Anh Lệ Cần thông qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn cậu ta một cái, "Cám ơn."

Hiện tại còn một lúc nữa là đến hai giờ sáng.

Anh Lệ Cần đậu xe ở ven đường, ghé vào siêu thị bán hàng 24/24 mua hai hộp đồ uống nóng cho bọn Tư Đồ Sênh, còn mình thì châm một điếu thuốc, đứng ngoài xe lặng lẽ hút.

Tư Đồ Sênh dùng ngón tay nhẹ nhàng day day lên huyệt Tinh Minh của mình (*), sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

(*) Huyệt Tinh Minh: ở giữa mắt và sống mũi (chú thích hình)

Anh Hạo Hanh duỗi chân không được, vươn tay đẩy lưng ghế phó lái dựng đứng dậy, gác lên. Song còn chưa nằm xuống, anh đã nhìn thấy Anh Lệ Cần ở ngoài xe ra hiệu với mình.

Vặn vặn lắc lắc cái đầu, Anh nhị thiếu làm bộ như không nhìn thấy.

"Cốc cốc." Anh Lệ Cần gõ vào cửa kính xe.

Tư Đồ Sênh mở to đôi mắt, nhìn về chỗ phát ra thanh âm.

Anh Hạo Hanh có chút tức giận, xuống xe hỏi: "Cái gì?"

Anh Lệ Cần lấy ra một túi mì trẻ em (*) nho nhỏ: "Khi còn bé em rất thích ăn."

(*) Mì trẻ em: Loại mì bóp vụn be bé cho trẻ con ăn sống

Anh Hạo Hanh tiếp nhận gói mì, đùa cợt mà cười cười: "Thế nhưng mẹ tôi không thích tôi ăn nó, cho nên anh liền một bên lấy lòng tôi, lén mua đưa cho tôi, một bên đi mách lẻo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!