Edit: Ôn Khách Hành
Beta: Mimi, Lam Yên
*****
Có số phòng, Tư Đồ Sênh trực tiếp đi thẳng đến cửa phòng người nọ. Nhưng ngay khi còn chưa kịp gõ cửa, cậu đã bất chợt nghe thấy một tiếng "bịch" thật lớn vang lên bên trong, tựa hồ như có cái gì đó bị xô đổ. Tiếp đến, một tiếng hét đủ sức đâm thủng cánh cửa từ trong phòng truyền tới, khiến cho cậu không tự chủ được mà lui về phía sau.
Tư Đồ Sênh giơ tay ấn chuông cửa.
Tiếng động bên trong nhất thời ngưng bặt.
Cậu lại kiên trì ấn thêm bảy phát liên tiếp.
Rất nhanh sau đó, một người phụ nữ hé cửa ra, dán mặt vào khe hở, thở hổn hển hỏi, "Ai đó?"
Tư Đồ Sênh ung dung thoải mái đáp, "Phục vụ phòng."
Người phụ nữ lại nói, "Hiện tại chúng tôi không cần."
Tư Đồ Sênh nghe vậy liền tiếp lời, "Tôi vừa mới nghe thấy tiếng động rất lớn vang lên trong phòng. Tôi nghi ngờ các vị đã đập hỏng TV. Cái TV này là ông chủ của chúng tôi tự mình đi sang tận Canada mua về, giá cả cực kỳ đắt đỏ, là mặt mũi và cũng là "bảo vật trấn trạch" của khách sạn chúng tôi."
Mấy lời ba hoa xảo trá mà cậu vừa nói, chỉ cần người nào có chút lý trí đều sẽ không tin, nhưng cảm xúc của người phụ nữ này lại đang ở trong trạng thái kích động vô cùng. Cô ta nghe vậy thì lập tức mở cửa, căm phẫn nói, "Cậu nói bậy…"
Chưa nói hết câu, thanh âm của cô đã bị khuôn mặt đẹp trai đến mức tỏa ra bong bóng ngập trời của thanh niên trước mặt làm cho đứt đoạn. Cô gái không hiểu vì sao lại vô thức chỉnh trang diện mạo của mình.
"Cậu là ai?" Một người đàn ông cao to vẻ mặt cảnh giác bước ra. Người này ước chừng cao một mét tám mươi lăm, khuôn mặt cương nghị nhưng đáy mắt lại lộ ra vài phần tà khí.
Ánh mắt Tư Đồ Sênh lướt qua thân thể đối phương, gọi với vào trong phòng, "Trương tiên sinh, ngài có khỏe không?"
Đôi nam nữ trước mặt bắt đầu khẩn trương, vừa định đóng cửa lại thì bỗng một người đàn ông trẻ tuổi từ phía trong phòng vội vã lao ra. Người này trên trán có một vết tím bầm rất lớn, quần áo không được chỉnh tề, vẻ mặt vừa xấu hổ lại vừa vui mừng nhìn Tư Đồ Sênh ngoài cửa, "Là Tư Đồ tiên sinh sao?"
Tư Đồ Sênh nhẹ nhàng đẩy cửa, không coi ai ra gì mà bước lên phía trước một bước. Cậu dựa vào khung cửa phòng vệ sinh ở ngay bên cạnh, mỉm cười hỏi thăm Trương Duy Triêu, "Ngài có gì cần giúp đỡ sao? Trương tiên sinh?"
Trương Duy Triêu ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ đang đứng ngăn ở giữa, nhút nhát lùi về phía sau, "Tạm thời không có…"
Tư Đồ Sênh làm bộ như không thấy ánh nhìn hung ác của người đàn ông cao to đối với Trương Duy Triêu, chỉ lấy phong kẹo bạc hà ở trong ví ra rồi khoan thai bóc một viên bỏ thẳng vào miệng, "Xã hội chủ nghĩa phát triển đến ngày hôm nay, tuy rằng ba hòn núi lớn là đế quốc, phong kiến và quan liêu tư bản đã bị lật đổ, thế nhưng một số tác phong đồi bại và thói hư tật xấu trước kia vẫn còn đang tiếp diễn.
Ví dụ như… loại thủ đoạn tầm thường dùng sắc gạt tiền chẳng hạn."
Sắc mặt người đàn ông to cao kia trở nên cực kỳ khó coi. Gã giận giữ hét lên, "Mày nói hươu nói vượn gì đấy hả?" Lời kịch người phụ nữ kia còn chưa nói hết vào lúc mở cửa, gã đàn ông này rốt cuộc cũng bổ sung trọn vẹn rồi.
Tư Đồ Sênh nói, "Một giờ ba mươi lăm phút chiều nay, khi vị phu nhân này cùng Trương tiên sinh đi vào khách sạn, anh ngồi ở quán rượu bên cạnh đài phun nước, đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh thẫm kiểu dáng không khác biệt với cái tôi đang đội cho lắm, bên ngoài mặc áo T
-shirt màu đen. Đừng phủ nhận, mảnh áo khác màu ở trước ngực anh chính là bằng chứng vô cùng xác thực. Anh phơi nắng lâu như vậy, quần áo bị mồ hôi thấm ướt đến bạc màu là điều rất bình thường thôi.
Thân thiện nhắc nhở anh một câu, lần sau lên Taobao (*) mua quần áo nhất định phải xem bình luận, cái nào mà nhiều bình luận kém thì nhất định đừng có mua.
(*) Taobao: Trang web bán hàng của Trung Quốc.
Người đàn ông cúi đầu nhìn ngực mình, quả nhiên thấy có mảng màu sắc khác biệt, không khỏi trừng mắt nhìn người phụ nữ một cái.
Tư Đồ Sênh tiếp tục nói, "Nửa tiếng đồng hồ sau, cũng chính là hai giờ năm phút, anh nhận được một tin nhắn, sau đó nhanh chóng đi vào khách sạn này. Thời điểm đó, tôi ngồi ở quán cafe phố đối diện thu thập tài liệu cho luận văn "phân tích dáng vẻ những người ra vào khác sạn" của mình. A, nó là một đề tài có liên quan đến tâm lý học và xã hội học. Tóm lại, rất không may, tôi đã thu hết mọi hành động của anh vào đây rồi." Vừa nói, cậu vừa quơ quơ cái điện thoại di động trên tay.
Người đàn ông vươn tới ý đồ đoạt lấy chiếc điện thoại, thế nhưng lại bị Tư Đồ Sênh khéo léo tránh thoát.
Trương Duy Triêu khó tin nhìn cô gái nọ, "Em…"
Mỹ phẩm không thấm nước của phụ nữ phải nói là phi thường tốt. Mặc dù cô gái kia đã khóc đến tối tăm đất trời, thế nhưng bộ dạng vẫn cứ là thẹn thùng ủy mị đáng yêu như trước. Cô nàng liều mạng lắc đầu, lại khiến bản thân mình càng thêm có phần nhu nhuận của nữ chính trong tác phẩm của Quỳnh Dao, "Duy Triêu, anh phải tin em. Em thật lòng yêu anh, thế nhưng em cũng có lỗi với anh ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!