Chương 27: (Vô Đề)

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****Ăn được một nửa bữa cơm, Anh Hạo Hanh đứng dậy rời khỏi vị trí trong chốc lát.

Đúng lúc ấy, Tư Đồ Sênh cũng đi vào toilet, thế nhưng lại không gặp được anh ta, vì thế âm thầm nảy sinh vài phần nghi hoặc. Đến khi người nọ trở về, cậu liền hỏi anh đã đi đâu.

Anh Hạo Hanh trả lời, "Đi hỏi xem bữa cơm này hết bao nhiêu tiền."

Tư Đồ Sênh, "…"

Anh Hạo Hanh lại nói, "Không mời mà đến, hẳn là phải trả tiền ăn."

Tư Đồ Sênh, "…" Cậu vươn tay sờ sờ cái thẻ tín dụng ở trong túi áo. Bởi vì âu phục ôm khá sát người nên cậu không tiện mang ví theo.

Anh Hạo Hanh thấy thế thì lên tiếng, "Phần của cậu tôi trả."

Hoàng Ngọc Lâm ở một bên cắt lời, "Anh ấy là bạn trai tôi, không cần trả tiền."

Anh Hạo Hanh bất chợt cười rộ lên. Nụ cười này phải nói là thập phần xán lạn và rạng rỡ.

Hoàng Ngọc Lâm nhìn mà trái tim đập bịch bịch, một lần nữa cảm thấy mười vạn đồng này của mình chi ra thật là xứng đáng.

"Tôi trả." Đằng sau nụ cười kia thế nhưng lại là một thanh âm lạnh lẽo như băng.

Hoàng Ngọc Lâm, "…"

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng mà nhìn về phía Tư Đồ Sênh.

Người nọ đang tận lực cúi đầu ăn canh cố gắng giảm nhẹ sự tồn tại của bản thân mình, "…"

So với việc gây áp lực vô hình của Anh Hạo Hanh thì Hoàng Ngọc Lâm biểu hiện thắng thắn và trực tiếp hơn. Cô vỗ vào tay Tư Đồ Sênh, "Anh nói xem?"

Tư Đồ Sênh không trả lời mà hỏi lại, "Trên giấy mời viết là một người hay hai người?"

Hoàng Ngọc Lâm đáp, "Mời bạn và gia đình."

Vì thế Tư Đồ Sênh vỗ vào vai Anh Hạo Hanh, "Anh không cần thanh toán đâu."

Anh Hạo Hanh lại nói, "Hai người không kết hôn, không thể tính là người một nhà được."

Hoàng Ngọc Lâm hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi đáp trả, "Ít nhất ở trong mắt bọn họ, tương lai chúng tôi sẽ kết hôn!"

Anh Hạo Hanh khẳng định, "Không có tương lai."

"Tôi là nói ở trong mắt của bọn họ!"

Tư Đồ Sênh, "…" Sặc, nhìn vào cuộc đối thoại ngây ngô giữa hai người này, cậu âm thầm tự hỏi, có phải Hoàng Ngọc Lâm đang bị Giang Lệ Hoa nhập hay không vậy?

Hai người bọn họ ầm ĩ đến tận khi bữa cơm kết thúc cũng không có kết quả, Anh Hạo Hanh đặt xuống mặt bàn sáu trăm đồng, Hoàng Ngọc Lâm thuận tay cầm lấy, đi đến trước mặt cô dâu chú rể, không nhiều lời mà trực tiếp nhét vào tay họ, "Kế Khai nói, ngày chúng tôi kết hôn còn không quyết định, ngộ nhỡ đến lúc đó hai người không đến thì chẳng khác nào chúng tôi lợi một bữa cơm, như thế không được hay cho lắm.

Vì vậy, bữa cơm này cứ thanh toán trước, nếu lần sau hai người có cơ hội tới tham gia hôn lễ của tôi, lúc ấy trả lại là được rồi." Dứt lời, cô cũng không đợi đôi tân nhân kia kịp phản ứng, nhanh chóng kéo Tư Đồ Sênh đi ra bên ngoài.

Cô dâu chú rể, "…" Thời điểm hiện tại, vô số con thảo nê mã (*) đang điên cuồng chạy như bay trong lòng bọn họ.

(*) Thảo nê mã, ngôn ngữ mạng, có nghĩa là mother fuck. Đại khái trong lòng bọn họ đang điên cuồng chửi Fuck vô số lần.

Giao dịch đã kết thúc, song phương liền đường ai nấy đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!