Edit: Mimi
Beta: Mít
*****Vì đuổi bắt Trương Duy Triêu, hệ thống cameras giao thông toàn thành phố đều chăm chăm nhắm vào những chiếc xe tương tự. Nhận được manh mối về lộ trình bỏ chạy của đối tượng mà Tư Đồ Sênh cung cấp, Anh Hạo Hanh đã lập tức báo cho cảnh sát giao thông. Song ba tiếng dã trôi qua mà vẫn cứ không có bất cứ động tĩnh gì, thực sự khiến người ta có chút phiền não.
Chờ mãi không có tin tức, Anh Hạo Hanh lại chủ động gọi tới cục cảnh sát.
"Người đâu? Bắt được chưa?"
Đầu dâu bên kia vừa tiếp máy đã vội vã nói một tràng.
Anh Hạo Hanh giúp đối phương tổng kết lại: "Gã vứt bỏ xe bỏ trốn? Cho nên chỉ tìm được xe, không bắt được người? Tiếp tục tìm, nhất định phải nhanh chóng tìm được!"
Trương Duy Triêu đã xuất hiện trong bệnh viện, điều này chứng tỏ gã đang nhắm vào Giang Thành Nghiệp và Giang Lệ Hoa.
Vừa nghĩ tới chuyện có một tên điên ẩn mình ở một nơi bí mật nào đó, chuẩn bị xuống tay với mẹ và cậu mình, anh liền cảm thấy lo lắng đứng ngồi không yên. Cuối cùng vẫn là nhịn không được, anh gọi tới công ty bảo an để thuê thêm hai mươi mấy vệ sĩ nữa.
Không lâu sau, Giang Lệ Hoa gọi điện tới hỏi tội, "Con xem chỗ mẹ là khu vực sắp bị khủng bố hay sao? Làm gì mà phái người tới liên tục như thế?"
Anh Hạo Hanh mặt không đổi sắc nói: "Cẩn tắc vô ưu."
"Chỗ này của mẹ chật kín người rồi!"
"Mẹ có thể phân tán bọn họ ra, hình thành vành đai bảo vệ trong và ngoài."
Giang Lệ Hoa nói: "Sau đó mỗi lần mẹ ra ngoài còn phải phái một người ra ngoài hô lên một tiếng "Khởi giá" đúng không?"
Anh Hạo Hanh nhận thấy thái độ của Giang Lệ Hoa tương đối cường ngạnh, liền mềm giọng nói: "Con lo lắng cho mẹ và cậu thôi."
Giang Lệ Hoa tiếp lời: "Như trước là đủ rồi."
Anh Hạo Hanh còn muốn nói điều gì đó, nhưng Giang Lệ Hoa đã đưa điện thoại lại cho Anh Hành Sơn.
Anh Hành Sơn tiếp máy: "Quá khoa trương."
Anh Hạo Hanh lui một bước, đáp: "Có thể phái bọn họ ra ngoài tìm Trương Duy Triêu."
Anh Hành Sơn nghĩ một chút rồi nói: "Để ba nói với mẹ con." Đây hiển nhiên là ngầm đồng ý.
Anh Hạo Hanh cúp máy, ngồi ở trên ghế sa lông, nhìn bốn phía xung quanh một chút, đột nhiên cảm thấy căn phòng này hơi lớn, lại có phần vắng vẻ, dường như thiêu thiếu một cái gì đó. Liên tục vuốt ve từ trên xuống dưới chiếc điện thoại di động, sau đó anh dừng lại, nhấc máy gọi một cú điện thoại.
"Lại có chuyện gì?" Khi Tư Đồ Sênh tiếp máy, tựa hồ dang nhai nuốt một thứ gì đó.
Anh Hạo Hanh hỏi: "Vậu đang làm gì?"
"… Ăn cơm!" Tư Đồ Sênh cố gắng nuốt thức ăn xuống cổ họng, bất đắc dĩ nói, "Đừng bảo với tôi anh gọi điện là để hỏi vấn đề này!"
Anh Hạo Hanh tiếp lời: "Tôi chỉ là muốn báo cho cậu biết, tìm được xe của Trương Duy Triêu rồi."
Tư Đồ Sênh hiểu ý: "Nhưng không tìm thấy anh ta."
"Ừ."
Tư Đồ Sênh nói: "Được, tôi đã biết, cảm ơn. Về sau, những chuyện như thế này không cần gọi điện thoại, nhắn tin là được rồi."
Anh Hạo Hanh lại hỏi: "Hiện tại cậu đang ở đâu?"
"Tôi đã nói tôi đang ăn cơm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!