Edit: Mimi
Beta: Mít
*****Khi tiến vào trong phòng, Tư Đồ Sênh nhịn không được mà phát ra một tiếng cảm khái, "Tôi hẳn là nên cảm tạ anh vì có một cái giường nhỏ cho vú em bên cạnh giường lớn chứ không phải một cái ổ chó, đúng không?"
Anh Hạo Hanh hỏi vặn lại, "Cậu đoán xem một gian phòng bình thường và một gian phòng có ổ chó thuê cái nào dễ hơn?"
Tư Đồ Sênh bổ nhào tới chiến giường lớn, "Ai xí trước là của người ấy."
Anh Hạo Hanh ngồi ở cuối giường vươn tay ôm lấy Tư Đồ Sênh, trước khi cậu ta kịp giãy dụa, đã một phen ném người sang giường nhỏ, "Trụ lại sau cùng là người chiến thắng."
Tư Đồ Sênh mệt mỏi cực độ, cũng lười phản bác, liền kéo chăn qua, tùy ý đắp lên, sau đó ôm gối đầu lăn ra ngủ bù.
Anh Hạo Hanh vốn định tắm rửa một chút, lại thấy người nọ ngủ rất say sưa, như bị mê hoặc mà cởi áo khoác nằm vật xuống giường, không bao lâu cũng mơ mơ hồ hồ ngủ mất. Chính là từ nhỏ anh đã có thói quen phải ngủ ở giường mình, khí tức xa lạ khiến anh không cách nào ngon giấc, cứ một tiếng lại tỉnh dậy một lần, mỗi lần đều muốn nhìn sang Tư Đồ Sênh đang nằm bên cạnh. Lăn qua lộn lại như thế đến khi mặt trời lấp ló anh mới chính thức đi vào giấc ngủ.
Lúc Anh Hạo Hanh tỉnh lại, đã là giữa trưa, ánh nắng chói lọi từ ngoài cửa chiếu vào nóng bỏng đến mức ngay cả tấm rèm thật dày cũng không che chắn được.
Ngồi dậy, anh chằm chằm nhìn sang cái người đang quấn chặt chăn ngủ say trên giường nhỏ hồi lâu mới đứng dậy đi vào toilet rửa mặt. Một lát sau, anh lại đi ra ngoài, kéo chăn của Tư Đồ Sênh.
Tư Đồ Sênh vô thức mà dịch chuyển thân thể kiên quyết bám chặt cái chăn, mãi cho đến khi nửa người trợt từ trên giường xuống đất, mới thò đầu ra, tức giận hỏi, "Anh làm gì vậy?"
Anh Hạo Hanh hỏi lại, "Cậu có sửa rửa mặt không?"
Tư Đồ Sênh khó hiểu, "Cái gì?"
"Không có sữa rửa mặt thì rửa kiểu gì?"
Tư Đồ Sênh tìm kiếm trên khuôn mặt người nào đó dấu vết của trêu đùa, đáng tiếc cậu đã thất bại, "Anh vào toilet, mở nước, sau đó để nước xối lên mặt, xoa xoa dụi dụi, thế là được rồi." Cậu vừa nói, vừa đoạt lại chăn, dự định tiếp tục ngủ.
Anh Hạo Hanh đương nhiên sẽ không để người nào đó được như ý nguyện, lại vươn tay tới xốc chăn lên.
Tư Đồ Sênh đạp chân túi bụi. Ngủ không đủ giấc sẽ khiến cậu sống không bằng chết nha!
Anh Hạo Hanh nhìn người nọ chổng mông mà nằm trên giường, chẳng hiểu vì sao lại không cách nào chuyển dời tầm mắt, một lúc lâu sau mới nói, "Cậu theo tôi về nhà."
"Giúp anh nặn ra sữa rửa mặt sao? Nhị thiếu gia!" Tư Đồ Sênh ném vụt cái gối về phía đối phương.
Anh Hạo Hanh thuận tay tiếp được, mỉm cười nói, "Phương án được thông qua."
"…"
Hai người bắt taxi trở về biệt thự của Anh Hạo Hanh. Lúc ngồi trên xe Tư Đồ Sênh lại ngủ gà ngủ gật một hồi, vì thế sau khi xuống xe sắc mặt cũng khá hơn nhiều lắm. Cậu vênh mặt hất hàm đòi hỏi, "Hôm nay tôi muốn ăn món Nhật Bản, một đĩa Sashimi, một nồi lẩu bò, muốn đến nhà hàng Hoa Anh Đào ở Đại lộ Tây Xuyên. Đúng rồi, gọi Thủy Mật Đào đưa tới."
Anh Hạo Hanh đứng một bên vốn không định lên tiếng rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Thủy Mật Đào là ai?"
"Cửa hàng bán hoa."
"…"
Tư Đồ Sênh trầm mặc mà nhìn chằm chằm cơm trắng, ruốc thịt và canh bí ở trước mặt mình.
Anh Hạo Hanh lấy một gói rong biển từ trong tủ bếp ra, đưa cho cậu, "Quấn vào một cái thì liền thành Sushi rồi."
"Tôi muốn ăn Sashimi."
"Sushi cũng là món ăn Nhật Bản."
"Tôi muốn ăn lẩu thịt bò."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!