Edit: Mimi
Beta: Mít
*****Sau khi Tống Xuân Lâm làm kiểm tra tổng thể xong, liền bất chấp gió lạnh vào lúc sáng sớm để được đưa đến đồn cảnh sát. Trong thời gian này, Tư Đồ Sênh tranh thủ trở về hội họp với Anh Hạo Hanh.
Anh Hạo Hanh tiện thể gọi hai phần ăn khuya.
Hai người bọn họ ngồi trong hành lang lát đá hoa bóng loáng của bệnh viện, dưới ánh trăng mờ, cùng nhau ăn gà rán.
"Không đuổi được sao?"
"Ừ."
Tư Đồ Sênh vươn ngón tay thon dài xuống kẹp thêm một miếng gà rán, "Anh hẳn là nên luyện lái xe nhiều hơn đi."
Anh Hạo Hanh nói, "Cái loại sự tình như là nổ lốp thế này, có luyện thành thần xe cũng vô dụng."
"… Nổ lốp?!" Tư Đồ Sênh dùng thoáng dùng sức cắn chân gà thành hai khúc.
Anh Hạo Hanh tiếp lời, "Không cần phải áy náy, tôi tha thứ cho cậu"
Tư Đồ Sênh, "Còn nhớ chiếc xe mà anh đã giúp tôi cho nó đi tắm sông một cách đầy oan ức không?"
Anh Hạo Hanh đáp, "Tôi bồi thường."
Mắt Tư Đồ Sênh thoáng chốc sáng bừng, chính là ngay sau đó Anh Hạo Hanh chậm chạp bổ sung thêm một câu, "Lần này không đền tiền, mà lấy thân báo đáp."
"Anh hẳn là đã đánh giá chính xác giá trị con người mình rồi chứ?"
"Tôi đứng tên mấy cái biệt thự và hai khu nhà trọ."
"Chỉ có một chút như vậy?" Thế này rất không phù hợp cái danh hiệu chói lòa "cậu ấm giàu nhất thành phố" nha!
"Với cậu mà nói thì thế là đủ rồi."
Đúng là như vậy. Nhưng kinh nghiệm và trực giác nói cho Tư Đồ Sênh biết rằng, kết quả của việc lấy con nhà giàu tuyệt đối không phải là một bước lên mây trở thành đại gia lắm tiền nhiều của, bước trên con đường rộng mở thênh thang, mà là rẽ sang một con đường tăm tối một đi không thể trở về, tiền đồ thực sự là phi thường vô "lượng" (*).
(*) Vô lượng: có nghĩa ra vô cùng rộng mở, mà "lượng" cũng là "ánh sáng" ở đây bạn Sênh chơi chữ, chính là nói con đường tối tăm không một tia sáng.
Nhưng mà, cậu thật sự không đành lòng vô duyên vô cớ buông tha cho anh ta như thế.
Trong lúc nhất thời Tư Đồ Sênh điên cuồng giày dụa giữa cái gọi là "Tha người cũng tiện cứu mình" và "ôm nhau cùng chui xuống lỗ".
Đáy mắt Anh Hạo Hanh tràn ngập hứng thú mà nhìn đối phương, thậm chí cả sự buồn bực vì không bắt được Trương Duy Triêu cũng theo đó mà tiêu tan không ít.
"Thôi đi," Tư Đồ Sênh cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng, "Dù sao tôi cũng có lốp xe dự phòng."
"Lốp xe dự phòng?" Anh Hạo Hanh chẳng hiểu vì sao mà tự nhiên nảy ra một suy nghĩ, "lốp chính còn chưa có mà đã thương nhớ lốp phụ rồi" (*). Ngay sau đó anh bị ý niệm này của mình làm cho đến không nói nên lời. Vì thế Anh Hạo Hanh không được tự nhiên mà chuyển đổi đề tài, "Cậu gặp Tống Xuân Lâm rồi, vậy ông ta nói những gì?"
(*) Suy nghĩ này đại khái chính là, chồng lớn còn chưa có đã dự phòng chồng phụ a~
Tư Đồ Sênh bày ra một biểu tình hoảng sợ, sau đó lại là một biểu tình hoảng sợ nữa.
Anh Hạo Hanh, "…"
Tư Đồ Sênh vui vẻ huýt sáo, "Hy vọng chiếc ghế nóng ở cục cảnh sát có thể làm cho ông ta bình tĩnh hơn một chút."
Kỳ thực, cục cảnh sát không có ghế nóng, trái lại chỉ cần một ly nước sôi cũng đủ khiến cho Tống Xuân Lâm ngoan ngoãn khai báo rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!