Chương 14: (Vô Đề)

Edit: Mimi

Beta: Mít

*****

Tư Đồ Sênh nhảy vào bãi đỗ xe. Một trận gió mạnh từ phía sau bất chợt thổi tới, cậu xoay người, vung chân đá về phía sau một cước. Đạp trúng lồng ngực của đối phương, nhưng lòng bàn chân lại truyền đến cảm giác va chạm với vật thể rất cứng cáp, trong nháy mắt lực công kích bị đánh bật trở về khiến cho cậu ta lảo đảo hai ba bước mới đứng vững lại được.

Đối phương đứng yên tại chỗ, lễ độ nói, "Tư Đồ tiên sinh, ông chủ của chúng tôi có lời mời."

Ánh mắt Tư Đồ Sênh quét dọc từ đầu đến chân người đàn ông mặc đồ đen nọ, rồi điều chỉnh lại thế đứng của mình, sửa sang y phục, châm biếm nói, "Lại là các anh."

Sau khi xác định được thân phận của đối phương, cậu không còn khẩn trương lo lắng nữa, thản nhiên đi cùng đám người nọ ra khỏi bãi đỗ xe, đi tới một tòa nhà đang trùng tu của trường đại học.

Sơn tường trong phòng còn chưa khô hẳn, ánh trăng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào, hôn ám mà lạnh lẽo đến rợn người. Mười mấy người đàn ông to cao mặc âu phục đen xì đứng thẳng thành hai hàng, Trương Duy Triêu trong bộ y phục hóa trang chàng Xì Trum thì nằm thẳng cẳng ở trên một đống giấy báo. Sau lưng cậu ta là một thân ảnh vạm vỡ cao to đang cố ních vào một cái ghế xoay.

Chiếc ghế chậm rãi xoay trái xoay phải, phát ra những thanh âm "ken két" rất ghê tai, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bởi vì không chịu nổi sức nặng của vật thể bên trên mà sụp đổ.

Tư Đồ Sênh tức giận hỏi, "Anh đã làm cái gì với anh ta?"

Đối phương trả lời, "Chẳng qua để cậu ta ngủ một lúc thôi."

"Tống Xuân Lâm đang ở trong tay anh?" Tư Đồ Sênh không kiên nhẫn nhìn xuống đồng hồ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Chiếc ghế xoay rốt cuộc cũng dừng lại, ánh sáng nhợt nhạt của mặt trăng chậm rãi quét qua gương mặt của đối phương, tạo thành những cái bóng lờ mờ của đường nét ngũ quan sắc nét. Hình như người này là một người ngoại quốc. Gã ta vuốt nhẹ ngón tay lên phần tay ghế, "Gần đây cậu cũng thực là liều lĩnh."

Tư Đồ Sênh ôm ngực hít vào một hơi thật sâu, "Thả Tống Xuân Lâm và Trương Duy Triêu ra, đừng nhúng tay vào chuyện của tôi nữa."

Đối phương tiếp tục nói, "Đáp ứng yêu cầu của tôi, cậu cũng không cần phải vất vả kiếm tiền như vậy. Tất cả những gì cậu muốn tôi đều sẽ hai tay dâng tới tận nơi."

Không thể nhịn được nữa, Tư Đồ Sênh bạo phát, "Nói là phải giữ lời, đó là phẩm chất đạo đức cơ bản nhất! Anh đã nói nếu trong vòng một năm tôi kiếm đủ một tỷ thì anh sẽ không dây dưa với tôi nữa. Thời gian này, anh không được dùng bất cứ thủ đoạn nào để phá hư kế hoạch của tôi! Anh tự xem những lời mình nói như shit thế à?"

"Tôi không phá hoại chuyện gì cả." Đối phương thà chết cũng không chịu nhận.

"Đừng nói với tôi anh bắt Tống Xuân Lâm là vì em gái anh nhìn trúng anh ta, bắt Trương Duy Triêu cũng là vì em gái anh coi trọng anh ta nốt. Anh rốt cuộc có bao nhiêu cô em gái hả?"

"Tôi có rất nhiều em gái, nhưng chỉ yêu thương duy nhất một đứa thôi. Cậu không được phép lấy nó ra để nói đùa."

Tư Đồ Sênh nói, "Hiện tại kẻ lấy hạnh phúc cả đời của cô ấy ra mà bỡn cợt chính là anh."

Người kia thở dài, "Con bé yêu thích cậu, đấy là phúc của cậu."

Tư Đồ Sênh buông thõng đôi tay, thọc sâu vào trong túi, hiển nhiên là đang tận lực chịu đựng không bùng cháy lên, "Xét về phương diện lợi ích của cô ấy, vấn đề này tôi không thể đưa ra lời bình."

"Cho dù tôi không cản trở, trong vòng một năm cậu cũng không có khả năng kiếm được một tỷ đồng."

"Tôi không giống loại người nói dối không biết $ $xấu hổ như anh! Nếu đến thời hạn tôi vẫn không làm được, vậy thì tôi sẽ nhận thua. Nhưng khi hạn định chưa đến mà anh còn dùng đủ loại thủ đoạn để chọc phá tôi thì đừng trách sau này tôi bội ước!"

Lời này nói ra vô cùng hùng hồn mạnh mẽ, rõ ràng Tư Đồ Sênh đã nổi nóng rồi.

Thái độ của cậu làm cho đối phương trầm mặc mất một hồi lâu, "Tống Xuân Lâm đang ở căn biệt thự số 3 khu A của Thiên đường Tả Ý."

Bàn tay đang siết chặt ở trong túi áo của Tư Đồ Sênh chậm rãi thả lỏng ra. Cậu cảm thấy ngữ khí của đối phương đã có phần thay đổi, hoàn toàn khác so với lời đáp ứng sẽ không phá rối chuyện của cậu vào lúc trước. Lần này, gã ta đã thực sự đồng ý buông tha rồi.

"Người này…" Đối phương dừng một chút, "Tự cậu mang về đi."

Tư Đề Sênh cảm thấy điều mà đối phương muốn nói vốn dĩ không phải vấn đề này, chẳng qua giữa đường thay đổi chú ý nên sửa lời mà thôi. "Vì sao anh lại muốn hãm hại anh ta?"

"Có hai nguyên nhân, cậu có thể chậm rãi mà suy luận." Có một số việc cứ để tự bản thân cậu phát giác thì hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!