Ngày thứ hai, bốn châu nhân mã lần lượt tiến vào Kinh Kỳ, vậy mà chư vương bốn châu chẳng một ai trỗi dậy, giữ lấy kinh thành. Cảnh tượng này, thiên tử Thôi Lẫm đã sớm rõ trong lòng, toàn là lão hồ ly cả, chẳng một kẻ dại dột.
Sau buổi chầu sớm, Lễ bộ ở Đại Long cung vẫn bận bịu thu xếp yến tiệc Trung thu ngày mai. Thiên tử chọn mở đại yến tại Lân Chỉ điện, mời đủ bá quan văn võ, lấy cớ đoàn viên mà dệt màn vạn sự vô sơ sót.
Lân Chỉ điện, nằm tại Tây Uyển của Đại Long cung, là nơi trung tâm giữa muôn điện nguy nga. Mười ngả cổng điện thông suốt bốn phương, mỗi nơi đều có quân Kinh Kỳ trấn giữ, lớp lớp canh phòng.
Kinh Kỳ vương quân, nay do Yến Vương Tiêu Chước thống lĩnh. Những ngày gần đây, nàng tai chẳng được yên, vừa phải nghe Lễ bộ hồi tấu, vừa phải thẩm báo của tám viên đô thống. Trung thu đại yến, thoạt trông là cuộc vui, nhưng nếu có kẻ lén lút dấy loạn, đem họa đổ lên đầu nàng thì... cười người hôm trước, khóc người hôm sau cũng nên.
Nghĩ đến lần này Tề Châu đưa đến Thôi Tùng, lòng Tiêu Chước tức khắc sục sôi. Nàng chẳng phải kẻ rộng lòng đại lượng, dù là ân oán đời trước, cũng phải đòi cho ra cái khẩu khí này
Dù không giết hắn, cũng phải khiến hắn tàn phế!!
"Tiêu Phá, ngày mai theo ta dự tiệc." Nàng nhoẻn môi, giọng mềm như rót mật, nhưng ánh mắt lại lạnh băng. Không đợi hắn đáp, nàng bồi thêm: "Ngày mai, ngươi mặc đồ tối, không giáp trụ, không mang kiếm."
"Tuân lệnh," Tiêu Phá cúi đầu lĩnh mệnh.
Một đêm trôi qua, người người đều giữ riêng tâm kế.
Trung thu đến, thiên tử tế trời theo lễ chế, rồi dẫn chư phi dạo chơi hồ cung. Đến hoàng hôn, người ngự đến yến tiệc, chư phi vào chỗ. Hoàng hậu chẳng rõ vì sao thân thể bất an, không dự yến, ngồi cạnh thiên tử là Lý mỹ nhân gần đây rất được sủng ái.
Chúng thần vốn tưởng là kẻ sắc nước hương trời gì cho cam, vừa thấy, hóa ra chẳng như lời đồn. Mấy vị lão thần đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ thiên tử còn trẻ, chuộng mới lạ cũng là thường tình, qua dăm bữa nửa tháng là thôi, lúc trước lo xa quá.
Chư vương công tử ngồi dãy bên trái, đối diện là hai vị khách tọa. Một trong đó là Tiêu Chước. Sau lưng nàng, Tiêu Phá quỳ gối cung kính, lặng lẽ tựa như bóng đêm, nét mặt lạnh như chạm mực vẽ hung thần.
Đêm nay, Tiêu Chước khác hẳn thường ngày, chẳng khoác hạc bào trắng viền đỏ thường nhật, mà vận cung bào đại hồng rực rỡ, tóc vấn cao, cài đóa thược dược đỏ thắm như máu. Vốn đã diễm lệ, nay lại càng chói mắt. Thiên tử thoáng thấy, cũng không khỏi bật cười tán thưởng.
"A tỷ đêm nay thật rực rỡ," Thôi Lẫm lên tiếng. Dù sao cũng là thiếu niên lang, há có kẻ nào không mê sắc đẹp? Nhưng hắn thừa biết, vị biểu tỷ này có sắc thì có, song cũng có độc. Làm quân thần thì được, chứ vạn lần không thể kết tóc.
Tiêu Chước nâng chén rượu, tươi cười mà kính thiên tử: "Bệ hạ quá khen."
Nàng ngửa đầu, nhẹ cắn miệng chén, chậm rãi nuốt lấy men say. Khi đặt chén xuống, vô tình liếc nhẹ sang phía đối diện, chỉ là ánh mắt như lướt qua thôi, cũng đủ khiến bao thiếu niên trẻ lòng nổi sóng gợn.
Phong tình vạn chủng.
Thôi Tùng tay run nâng chén, uống một ngụm, khóe mắt thấy Hứa Uyên bên cạnh đang ngẩn ngơ ngây dại. Hắn vội vã khẽ huých, thấp giọng nói: "Thu ánh mắt lại một chút đi."
Hứa Uyên giật mình như vừa tỉnh mộng.
Thôi Tùng không tiện nói thẳng, đành uyển chuyển bảo: "Bệ hạ cũng chưa từng triệu nàng nhập cung làm phi, ngươi đoán là vì cớ gì?"
Hứa Uyên nghe vậy không khỏi rùng mình, trong lòng lạnh toát, lời này đúng là hắn đã vượt quyền.
Tiêu Chước dù không nghe rõ hai người đang thì thầm điều gì, nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt vị công tử áo xanh kia, cũng đoán được tất có lời cảnh cáo nào đó về hiểm họa.
Quả nhiên, biểu đệ Thôi Tùng của nàng không phải hạng đèn cạn dầu. Thì ra ngay từ đầu, hắn đã giữ một phần cảnh giác với nàng.
Nhớ lại kiếp trước, chính mình quá mức kiêu ngạo, mới có thể không nhìn ra tầng sâu này. Cái giá phải trả cho sự tự phụ, đúng là cú ngã đau điếng! Lần này, phải nhớ cho kỹ.
"Cô cô hôm nay không tới sao?" Thôi Lẫm bỗng hỏi.
Tiêu Chước mỉm cười đáp: "Nương bảo, hai vị ca ca hôm nay đều không có mặt, có đến cũng chẳng biết cùng ai chuyện trò. Sáng sớm đã dẫn người vào núi săn bắn rồi."
Thôi Lẫm bật cười ha hả: "Tính khí của cô cô a, thật sự là khác người."
Tiêu Chước cũng cảm thấy tính tình mẫu thân có phần tùy tiện. Yến Vương vị đã sớm truyền cho nàng, giờ chỉ chăm chăm sống cho bản thân, cả ngày chỉ lo tiêu dao khoái hoạt.
"Không sai." Nàng thuận theo, giọng mang chút nhàn nhạt thản nhiên. "Cũng chỉ biết chơi cho thỏa lòng mình thôi."
Thôi Lẫm cười to một tiếng, ánh mắt liếc sang chỗ trống cạnh Tiêu Chước. Vị trí ấy vốn dành cho Thôi Linh. Tiêu Chước đã đặc biệt căn dặn Lễ bộ chuẩn bị sẵn ghế, cho các cô nương cùng ngồi đó là điều hợp lẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!