Chương 8: Bánh trái

Sau khi Thôi Linh xuống xe, có quan viên dẫn nàng tới bên kiệu nhỏ đợi sẵn bên cổng thành, cung kính mời nàng lên kiệu nghỉ tạm. Bên này sẽ yên lặng chờ đám thị vệ hoàn tất việc kiểm tra, rồi mới hộ tống nàng nhập kinh, về tới Tĩnh Uyển.

Tĩnh Uyển là một trang viên trong Kinh Kỳ, nằm về phía tây Đại Long Cung, nối liền thành nội Đại Long. Nơi đây xưa nay vốn là chỗ nghỉ tạm của vương công quý tộc mỗi dịp triều hội. Mười năm trước, khi tiên đế thọ đại khánh, Thôi Linh từng theo phụ mẫu vào cung dâng thọ lễ, nên vẫn còn ít nhiều ấn tượng với Tĩnh Uyển.

Ngân Thúy đứng bên kiệu, lẽ ra nên ngẩng đầu nhìn quanh, thưởng thức cảnh phồn hoa rực rỡ của Kinh Kỳ, song vừa nghĩ đến cuốn 'Kinh Kỳ du ký' từng ghi lại biết bao bi thương, nàng bỗng thấy hứng thú nguội lạnh, chỉ buồn bã cúi đầu đá đá mấy hòn sỏi dưới chân.

Thôi Linh ngồi trong kiệu cũng chẳng thấy hứng thú gì, liền vén màn kiệu, khẽ gọi: "Lấy cho ta một quyển sách."

"Vâng."  Ngân Thúy xoay người trở lại xe ngựa. Lúc này đám quan viên đang dời rương sách xuống, kiểm tra xong xuôi sẽ chuyển sang một cỗ xe khác để cùng đưa về Tĩnh Uyển.

Thôi Linh chưa buông màn, ánh mắt dừng lại trên một chiếc kiệu nhỏ cách đó không xa. Một nữ tử váy trắng đang vén rèm bước vào, theo sau là một thiếu niên cầm dù che nắng. Khi người kia thu dù lại, bóng lưng ấy khiến nàng có cảm giác từng gặp ở đâu rồi.

"Trong mộng ư?"

Đầu óc nàng bỗng hiện lên hình ảnh người tướng sĩ từng hét lớn: "Dừng tay lại mau!" Gương mặt kia, bóng lưng kia càng nhìn càng giống.

Nàng muốn nhìn rõ hơn một chút, liền bước xuống kiệu.

Nhưng thiếu niên nọ sau khi buông rèm xuống lại không hề quay lại phía này, ngược lại ra hiệu cho phu kiệu rẽ hướng, đi xa dần.

Người ấy... có lẽ chính là người nàng muốn tìm.

Tim Thôi Linh không khỏi lỡ một nhịp. Ngay lúc ấy, phía sau bỗng có bóng ô giấy che nắng, nàng xoay người, đập vào mắt là một thiếu niên áo trắng phong lưu hào hoa.

Người kia cười rất ôn hòa, đôi mày cong lên, mang theo ý cười nhàn nhạt đầy ẩn ý. Nhìn kỹ bộ xiêm y của hắn, dù nói là áo trắng, nhưng viền tay áo lại có thêu hai con tiểu kỳ lân bằng tơ vàng. Lưng đeo ngọc đai, còn khảm thêm một khối ngọc đồi mồi Đông Hải thượng hạng, mặt trên khắc hai chữ: Trấn Sơn.

"Ngươi là..." Thôi Linh đoán ra đại khái thân phận, hẳn là con trai của Trấn Sơn vương Thôi Thúc Tứ... nhưng nhất thời lại chưa rõ là vị đường huynh nào.

Thiếu niên phe phẩy quạt, khẽ gõ nhẹ lên đầu nàng một cái: "Thôi Tùng."

"Ra là Tam ca." Thôi Linh cười nhẹ gọi, ánh mắt lại thoáng mong ngóng nhìn sau lưng hắn, nhưng không thấy người quen nào khác, liền hỏi: "Vương thúc và hai vị ca ca không đến sao?"

Thôi Tùng hạ giọng đáp: "Phụ vương mấy hôm trước bị ngã ngựa trong lúc đi săn, hiện giờ còn chưa ngồi nổi xe. Đại ca thì đang du ngoạn ở Ngụy Châu, nếu nhận được thư bồ câu báo tin, chắc cũng sẽ kịp đến Kinh Kỳ. Còn Nhị tẩu... sắp đến ngày sinh, Nhị ca lo lắng đến mức một bước cũng không rời."

Thôi Linh nghe xong, mỉm cười: "Không ngờ thời gian trôi nhanh đến thế, mười năm không gặp, Nhị ca sắp làm phụ thân rồi."

"Há không phải sao? Lần này tiến Kinh, phụ vương còn phó giao cho ta một trọng trách."

Thôi Tùng cũng không quanh co, thu quạt xếp lại, lấy ra một mảnh hồng tiên, đưa đến trước mắt Thôi Linh: "Công bộ viên ngoại lang Lưu Tề gia Thất tiểu thư, danh Lưu Nguyên, ngươi nếu thấy nàng trong hàng nữ quyến Tĩnh Uyển, thay tam ca xem xét kỹ càng một phen."

Thôi Linh thoáng nhìn, khóe môi nhếch nhàn nhạt: "Xem ra, chuyện tốt của tam ca cũng không còn xa nữa."

"Ta năm nay đã mười tám rồi mà." Hắn chỉ vào búi tóc phát quan trên đầu, cười cợt: "Nam nhi Đại Ung, qua mười tám tuổi ắt phải hành quan lễ. Ta mới vừa qua sinh nhật, cũng chính thức nhập quan rồi!"

Thôi Linh mỉm cười, môi khẽ nhấp: "Chúc mừng tam ca."

Thôi Tùng đưa mắt nhìn nàng, thần sắc chợt ôn nhu: "Linh muội muội thì sao? Nhìn sắc diện muội khí huyết suy vi, thân thể vẫn chưa khá hơn sao?"

Thôi Linh khẽ gật đầu, điềm đạm đáp: "Bệnh ta xưa nay vốn khó điều, thuốc thang chỉ mong giữ tạm một ngày. Nếu có thể chết cho yên, cũng xem như qua được từng ngày hay từng ngày vậy thôi."

"Chớ nói gở!" Thôi Tùng liền chau mày, xoay đầu hô: "Quân An, tới đây."

Thoạt đầu Thôi Linh tưởng kẻ mặc thanh bào kia chỉ là tùy tùng theo hầu. Song khi hắn đến gần, một mùi thuốc Đông y nhè nhẹ đã phảng phất lan ra.

"Vị này là Hứa tiên sinh, tên một chữ Uyên, tự Quân An."

Thôi Tùng giới thiệu giản lược, "Hứa gia đất Tề Châu là y học thế gia, Nhị thúc hắn

- Hứa Chí Viễn, muội hẳn là từng gặp qua, mười năm trước còn từng xem mạch cho muội."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!