Chương 49: Xích hoàng

Kể từ khi chiêu mộ nữ binh được ban hành, thành Kinh Kỳ trở nên nhộn nhịp khác thường. Đám quan lại vốn dĩ cho rằng nữ tử vốn yếu mềm, việc xông pha nơi đao kiếm, e rằng chẳng mấy ai dám mạo hiểm dấn thân. Nào ngờ, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, số nữ binh chiêu mộ đã lên đến năm ngàn người.

Có người là con gái nông gia nghèo khổ trong thành, cũng có người vượt trăm dặm ngàn dặm từ các châu khác tìm đến, nhất là các cô nương từ Hàn Châu không quản đường xa lặn lội đến đầu quân.

Hàn Châu, từ khi Hàn Minh tự lập làm đế, thẳng tay tuyển binh, tăng thuế vô độ, khiến dân chúng điêu đứng, không thể sống yên.

Những cô nương ấy, vốn đã bị dồn vào bước đường cùng, vào quân doanh chỉ mong đổi lấy một bữa cơm no bụng, cũng là điều tốt lành. Nữ tử thể lực đương nhiên không thể sánh cùng nam nhân, vì thế Thôi Chiêu Chiêu lựa chọn lấy tinh nhuệ làm đầu, không cầu số lượng.

Nàng đã định hướng rõ ràng cho việc huấn luyện đội ngũ này, thậm chí còn sai người cải tiến lại cung nỏ, để các nữ binh cũng có thể giương được trường cung như nam giới.

Thời gian dành cho việc huấn luyện không còn nhiều, nếu muốn trong ngắn hạn gia tăng thực lực, thì cần dồn hết tâm trí, không thể lơi lỏng. Vì thế, sau khi chiêu mộ được năm ngàn người, Thôi Chiêu Chiêu quyết định dừng lại, dốc toàn lực huấn luyện các nữ binh, gần như ngày nào cũng ở trong doanh trại, tranh thủ từng khắc một.

Cùng lúc đó, Tiêu Chước giả vờ trọng thương, giao quyền chiêu mộ Kinh Kỳ vệ cho Tiêu Phá, những ngày gần đây cũng đã cơ bản bổ sung đủ quân số, giao hết cho Tiêu Phá huấn luyện.

Yến Vương suốt một tháng không hề rời phủ, quan lại trong triều đồn đoán sôi nổi, nghi ngờ rằng công chúa đã ra tay quá nặng, khiến Yến Vương thành ra tàn phế.

Thiên tử vội phái Lưu công công đến dò xét tình hình. Tiêu Chước ra vẻ mệt mỏi, tùy tiện ứng phó. Lưu công công vội vàng hồi cung bẩm báo. Tin tức này đến tai Thôi Lẫm, khiến hắn không rõ nên vui hay lo. Đại Ung hiện đang đứng trước bờ vực sinh tử, Yến Vương chính là lưỡi dao sắc bén nhất trong tay hắn. Nếu vào thời khắc then chốt này mà Tiêu Chước thật sự gặp chuyện, e là một tai họa lớn.

Bởi vậy, hằng ngày đều có cung nhân đưa thuốc bổ vào Yến Vương phủ. Tiêu Chước uống vài lần liền thấy trong người khô nóng vô cùng, sau đó dứt khoát không uống thêm ngụm nào nữa.

Từ đêm Tiêu Chước trèo cửa sổ đi dạ hội về sau, Thôi Linh không còn gặp lại nàng. Dù có lấy cớ thăm bệnh để đến, Tiêu Chước vẫn luôn lánh mặt, không chịu ra gặp.

Người ngoài không hiểu tâm tư của hồ ly nhỏ kia, nhưng Thôi Linh thì hiểu rõ. Nàng chẳng qua là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt một phen, Tiêu Chước lại giở trò, khiến nàng cứ mãi bị treo lơ lửng. Nếu là trước đây, nàng còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng nay thời cuộc đã khác, trong lòng nàng chỉ thấy phiền muộn bực bội, hận không thể túm lấy nàng kia mà nhéo cho hả giận.

Hôm đó, Thôi Linh lại đến phủ Yến Vương, vẫn bị giữ lại ngoài điện.

Từ khe cửa, nàng lén nhìn vào, rõ ràng thấy Tiêu Chước vắt chân nghênh ngang tựa người trên giường, cắn trái đông đào một cách đắc ý. Dù không nhìn rõ nét mặt, nhưng Thôi Linh cũng thừa biết đó là vẻ mặt khó ưa cỡ nào.

"Tiêu tỷ tỷ thật sự không dậy nổi sao?" Nàng cố ý cao giọng hỏi.

Tiêu Chước nghe thấy tiếng nàng, không nhịn được dựng thẳng tai lên. Nàng thầm tính, chắc Huyền Thanh cũng sắp hết chịu nổi rồi. Dù gì mấy ngày nay nhàn rỗi quá, chọc ghẹo nàng một chút cũng hay.

Tỳ nữ nghiêm trang trả lời: "Bẩm quận chúa, Vương thượng thực sự không thể rời giường."

"Thế mắt nàng đâu có mù nhỉ?" Thôi Linh bỗng thốt ra câu này.

Tỳ nữ sững sờ, hai mắt mở to. Trong cả thành Kinh Kỳ, chỉ có Chiêu Ninh quận chúa là dám nói như vậy.

"Khụ khụ!" Tiêu Chước suýt sặc nước đào. Câu này đúng là đánh thẳng vào mặt nàng mà.

"Mắt Vương thượng vẫn tốt ạ..." Tỳ nữ nhỏ giọng đáp.

Thôi Linh mỉm cười: "Ta cần giấy bút."

Tỳ nữ vừa nghe là hiểu ngay nàng định làm gì, lập tức lui ra lấy giấy bút, còn sai người dời một bàn nhỏ tới để nàng tiện viết.

Chỉ thấy Thôi Linh chấm mực, vẽ lên một tờ giấy tuyên chỉ hình một con rùa không đầu, sau đó trịnh trọng giao cho tỳ nữ: "Phiền giao cho Tiêu tỷ tỷ."

"Cái này..." Tỳ nữ chột dạ, linh cảm rằng đây chắc chắn không phải là món quà tốt lành gì.

Thôi Linh vẫn cười tươi: "An tâm, Tiêu tỷ tỷ xưa nay rộng lượng, nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà nổi giận với ngươi, ta sẽ thất vọng về nàng lắm đấy."

Khéo ăn khéo nói thật!

Tiêu Chước lại cắn thêm một miếng đào, cảm thấy hôm nay đào ngọt hơn hẳn thường ngày.

"Ngân Thúy, đi thôi."

"Dạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!