Hi Bình năm thứ ba, mùa đông.
Giặc Hàn tràn đến kinh kỳ. Yến Vương cùng Đại Trưởng Công chúa liên thủ bày mưu phá địch, liều mình giữ yên lòng dân. Linh Tông Đại đế mừng rỡ khôn nguôi, ban thưởng tam quân, sắc phong Đại Trưởng Công chúa danh hiệu "Hộ Quốc". Quân Hàn sau khi thất bại rút lui về Hàn Châu, chẳng mấy ngày sau, thủ lĩnh bị trúng tên độc mà vong. Trưởng tôn Hàn Minh biết khó thoát tội, liền tự lập làm đế, xưng là Đại Hàn.
— Trích Đại Ung
- Hàn Bị Vương truyện
Trên triều đình, tiếng kết tội Yến Vương "khi quân phạm thượng" nổi lên dồn dập. Tuy hoàng đế nhiều lần nhấn mạnh rằng người sớm đã biết rõ mọi việc, nhưng các quan chức Tề Châu vừa được bổ nhiệm trong Bộ Hình nào dễ gì bỏ qua cơ hội hạ bệ Tiêu Chước.
Chúng liệu định rằng Tiêu Chước vẫn đang nằm dưỡng thương trong phủ, sẽ không lên triều sớm, vì thế ra sức lấn tới. Thượng thư Bộ Hình lớn tiếng dõng dạc, khẳng định: dù công lớn bằng trời, cũng không thể tha tội khi quân! Nếu dung túng, thiên hạ ắt sẽ loạn, luật nước sẽ còn gì là uy?
Thượng thư Bộ Hình – Thường Ngọc vốn là chất tử của Tề Vương, từng đỗ Thám hoa, tuổi vừa tròn ba mươi, là đồng niên với thế tử Tề Vương.
"Thỉnh bệ hạ xử theo pháp điển, chớ vì tình riêng mà thiên vị," Lời hắn vừa dứt, liền có hơn mười quan viên đồng loạt đứng dậy tán đồng. Những người này không phải là không hiểu đạo lý, mà là quá thấu hiểu lòng người, biết rõ lúc này chính là thời cơ ra tay.
Một trận chiến bảo vệ kinh thành, Yến Vương phủ đã khắc sâu vào lòng dân, danh vọng như mặt trời giữa trưa. Đến mức ngoài phố, trẻ con cũng hát:
"Yến Vương còn, Đại Ung vững vàng."
Mà trên đời, có vị quân vương nào lại muốn nghe lời như thế?
Thường Ngọc vẫn kiên quyết không nhượng. Thôi Lẫm – đế vương còn trẻ cũng không hề quát mắng dừng lại, cho thấy trong lòng người cũng đã có phần lung lay.
"Bệ hạ..."
"Bệ hạ chuẩn bị trừng phạt thần thế nào đây?"
Chưa ai kịp phản ứng, thanh âm rõ ràng và mạnh mẽ ấy đã vang lên giữa điện, khiến các quan Ngự sử vô thức rụt cổ.
Thôi Lẫm quay đầu nhìn ra cửa chính điện, chỉ thấy Tiêu Chước, tay dắt kiếm, cùng mẫu thân là Đại Trưởng Công chúa sải bước tiến vào. Một bóng áo đen kiêu hùng, một dáng áo tím nghiêm trang, ngay lập tức khiến cả điện đường chìm vào trầm mặc.
Lễ bộ Thượng thư thất thanh kêu lên: "Yến Vương vô lễ! Sao lại có thể mang kiếm lên điện?!"
Tiêu Chước khẽ cười, không mảy may để vào tai.
Thôi Chiêu Chiêu ưỡn thẳng sống lưng, giọng nói cao ngạo lạnh lùng: "Các vị qua cầu rút ván như thế, chẳng phải quá đỗi ti tiện?" Ánh mắt sắc như dao lướt qua gương mặt Thường Ngọc: "Năm xưa, khi ngươi đỗ Thám hoa, bản cung từng cùng ngươi đối ẩm một chén. Khi đó chí khí ngút trời, sao mới mấy năm đã hóa thành kẻ tầm thường, lòng dạ nhỏ nhen?"
Thường Ngọc cứng họng, không dám đáp. Đại Trưởng Công chúa đã có công hộ quốc, chẳng có lấy một sơ hở để bắt bẻ. Thôi Chiêu Chiêu khẽ đảo mắt, liếc qua hàng quan viên vừa phụ họa, rồi cất cao giọng nói:
"Quốc pháp, tất nhiên không thể lỏng lẻo. Con ta đích xác phạm vào tội khi quân. Nếu phép nước không nghiêm, dân chúng bắt chước theo, chính là họa lớn của Đại Ung ta!" Nói rồi nàng quay sang, chìa tay ra với Tiêu Chước.
"Vụt" Tiêu Chước rút kiếm khỏi vỏ, tiếng ngân vang khiến các quan viên đồng loạt kinh hãi.
Thôi Chiêu Chiêu nắm lấy chuôi kiếm, ánh mắt nghiêm nghị, chất vấn: "Yêu Yêu, ngươi có biết tội của mình không?"
"Con biết tội." Tiêu Chước ngẩng đầu, không chút né tránh.
Thôi Chiêu Chiêu khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào, thẳng tay đâm kiếm về phía bụng Tiêu Chước. Mũi kiếm vào ba tấc, máu tươi lập tức tuôn trào.
"Cô cô, cần gì phải như vậy?" Thôi Lẫm giật mình, không ngờ Thôi Chiêu Chiêu lại có thể cứng rắn đến mức này, giữa điện giáo huấn thân nữ.
Thôi Chiêu Chiêu rút kiếm ra, tay khẽ run, ngẩng đầu nói: "Nữ nhi bản cung, bản cung có quyền dạy dỗ. Như thế... đã đủ chưa?"
Thường Ngọc trợn tròn mắt. Ai cũng biết Đại Trưởng Công chúa tính tình quyết liệt, nhưng không ai ngờ nàng có thể tự tay đâm con gái ngay giữa đại điện dùng quân pháp để tự chứng minh sự công bằng! Nàng làm đến thế, bọn họ còn có thể nói gì?
Chúng thần lặng im như tờ.
Thôi Lẫm vội ra hiệu cho Lưu công công, hạ giọng: "Mau đỡ Yến Vương xuống, mời thái y cầm máu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!