Hàn quân rút lui, Kinh Kỳ giữ vững thành công.
Tin thắng truyền về Đại Long cung, Thôi Lẫm mấy ngày nay thấp thỏm không yên rốt cuộc cũng được an lòng. Long nhan rạng rỡ, lập tức hạ chỉ ban thưởng cho Yến Vương phủ, ca ngợi nghĩa khí quyết tử giữ thành Kinh Kỳ.
Toàn thành hân hoan. Những quan viên từng muốn lặng lẽ đào tẩu nay không trốn được, rối rít dâng sớ lên triều đình, xin từ quan tạ tội.
Ban đầu Tiêu Chước chỉ giả vờ ngất, nhưng đầu gối Linh muội muội lại mềm mại ấm áp, khiến nàng không kìm được thả lỏng, thật sự ngủ thiếp đi một lát. Xe ngựa dừng lại trước y quán, Thôi Linh khẽ dặn Ngân Thúy xuống xe trước, mời đại phu đến trị thương cho Tiêu Chước.
"Vâng."
Ngân Thúy vừa đi, trong xe chỉ còn hai người. Thôi Linh lặng lẽ nhìn khuôn mặt say ngủ của Tiêu Chước, trong lòng vẫn còn chưa nguôi nỗi xúc động. Trước kia cứ ngỡ Tiêu Chước chỉ là một quý nữ kiêu kỳ được nuông chiều từ nhỏ, không ngờ nàng có thể chém giết trong rừng sâu, một đường liều mạng trở về bảo vệ Kinh Kỳ. Nụ cười rực rỡ của nàng dưới chân thành vẫn như in trong tim Thôi Linh, chỉ cần nhớ đến, trái tim như có gì đó âm ấm dâng lên.
Ánh mắt Thôi Linh rơi xuống cánh tay trái bị thương của Tiêu Chước. Băng vải đã bung ra, vết thương mấy ngày không được xử lý, đã mưng mủ, e là sau này phải khổ sở điều dưỡng.
Tiêu Chước nghe hơi thở của nàng khẽ đổi, trong lòng thầm vui. Linh muội muội vốn tâm tư kín đáo như đáy biển, nay hiếm hoi có lúc để lộ tình cảm như vậy, khiến nàng vô cùng mãn nguyện.
"Quận chúa, lang trung đến rồi!" Ngân Thúy vén màn xe, mời đại phu đi vào, "Vương gia bị thương không nhẹ..."
"Xin để tại hạ xem qua." Lang trung cẩn trọng bước vào, bắt mạch cho Tiêu Chước. Hắn vừa chạm tay lên cổ tay nàng, lập tức nhíu mày: "Vương thượng lao lực quá độ, lại nhiễm hàn khí lâu ngày, e rằng..."
Thôi Linh vội hỏi: "E rằng sao?"
"Mấy ngày tới lạnh sẽ tái phát, Vương thượng có thể bị chứng phong hàn. Nay cần tuyệt đối tránh mệt nhọc, phải điều dưỡng vài tháng mới ổn. Nếu không, một khi để lại căn nguyên, mỗi lần trời âm sẽ ho hen không dứt." Lang trung dứt lời, lại nhìn thấy vết máu loang trên người nàng, "Ngoài nội thương, Vương thượng còn bị thương bên ngoài?"
Thôi Linh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vén tay áo Tiêu Chước cho lang trung xem vết thương.
Lang trung xem xong, lại hỏi: "Ngoài cánh tay ra, còn nơi nào khác không?"
Thôi Linh thoáng sững, làm sao nàng biết được trên người Tiêu Chước còn chỗ nào bị thương?
Lang trung giải thích: "Tổn thương do hàn khí khác với vết chém trầy xước, thuốc dùng cũng không giống nhau. Phiền quận chúa kiểm tra kỹ giúp tại hạ, để tiện kê đơn đúng bệnh."
"Kiểm tra thế nào?"
Lang trung là nam nhân, lại là kẻ bề dưới, đương nhiên không dám tự tay kiểm tra người tôn quý như Yến Vương. Hắn lúng túng đáp: "Trước tiên phải thay xiêm y sạch sẽ, tiện thể xem trên thân có vết thương nào ẩn chưa phát hiện."
"Đã rõ." Thôi Linh quay sang dặn Ngân Thúy: "Ngươi đến tiệm đối diện chọn lấy hai bộ đồ mùa đông sạch sẽ, rồi múc giúp ta một chậu nước nóng."
"Dạ!" Ngân Thúy nhanh chóng đi làm theo lời.
Lang trung biết điều lui ra ngoài vài bước, lặng lẽ chờ quận chúa thay y phục cho Yến Vương xong xuôi. Ngân Thúy làm việc xưa nay lanh lẹ. Dạo này thương binh nhiều, nước nóng trong y quán không bao giờ ngớt. Chẳng bao lâu nàng đã mang lên y phục sạch cùng chậu nước nóng, vắt sẵn khăn ướt đưa tới, cẩn thận nói: "Quận chúa, việc hầu hạ này để nô tỳ làm là được rồi."
"Cũng được." Thôi Linh vừa dứt lời, Tiêu Chước liền ngồi bật dậy.
"Vậy sao được?!" Tiêu Chước nhíu mày, "Trong xe chỉ có mỗi tấm màn che, nếu bất chợt gió thổi tung rèm, chẳng phải ta bị người ngoài nhìn thấy cả sao?!"
Thôi Linh nhìn dáng vẻ tinh thần sáng láng của nàng, biết ngay nãy giờ nàng chỉ giả vờ ngủ: "Tiêu tỷ tỷ nói có lý, vậy ta cùng Ngân Thúy xuống xe canh chừng, tỷ tự thay đồ được chứ?"
Tiêu Chước kéo tay áo Thôi Linh, không vui nói: "Tay ta bị thương, đương nhiên phải có người giúp mới được!"
"Ngân Thúy."
"Cô chỉ cần ngươi!"
Tiêu Chước bật thốt, giọng dứt khoát mà đầy nhiệt thành.
Thôi Linh không ngờ nàng sẽ nói ra câu ấy, còn Ngân Thúy thì đỏ bừng hai tai, tựa như bị gió xuân thổi cháy làn da. Nhân lúc quận chúa vẫn còn ngẩn ngơ chưa kịp hoàn hồn, nàng đã lặng lẽ dịch sang mép xe, nhặt chiếc khăn mới vừa đặt xuống, vội vàng nói: "Để nô tỳ ở ngoài trông chừng! Cam đoan không một ai dám liếc trộm Vương thượng!"
Dứt lời, nàng nhanh nhẹn vén rèm nhảy khỏi xe, thuận tay hạ thấp màn che xuống một chút. Đưa mắt nhìn quanh, thấy vị lang trung là người đứng gần nhất, liền nói: "Đại phu, xin lùi thêm ba bước, Vương thượng đang thay y phục trong xe."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!