Trời chạng vạng, rừng sâu lạnh buốt, khí lạnh như từng lớp băng đang thấm vào tận xương cốt.
Mã Đức xuất quân từ Thiên Tầm, theo dấu máu đuổi bắt Tiêu Chước và người của nàng. Từ xa, hắn đã thấy ánh lửa rực rỡ của Kinh Kỳ vệ, ánh sáng lấp lánh như dẫn đường. Mã Đức thoáng sững sờ, rồi lập tức giương cung, nhắm vào một bóng người mà bắn. Kẻ kia dường như đã chuẩn bị từ trước, lập tức giơ khiên lên đỡ, không hề hoảng loạn hay tán loạn, như thể đang cố ý dẫn dụ Mã Đức tiến lại gần.
Mã Đức bị khiêu khích như thế, sao có thể nhẫn nhịn? Hắn phất tay hét lớn: "Loạn tiễn, bắn giết!" Hắn vốn không ngu đến mức liều lĩnh xông lên trước, chỉ cần ra lệnh cho cung tiễn thủ dội tên là được.
Nào ngờ tiếng ra lệnh vừa dứt, từng lớp tuyết tích tụ trên cây bất ngờ đổ xuống ào ào. Tuyết đã phủ dày nơi này từ lâu, giờ rung chuyển khiến tuyết trên cành cây rơi ào ào xuống đầu giáp binh, âm thanh vang lên như đá vụn rơi rào rào. Nhiều cung thủ theo bản năng ngẩng lên bắn, mũi tên xuyên qua tán cây, khiến tuyết càng rơi nhiều hơn, trắng xóa cả một vùng.
"Quân địch ở bên kia!" Mã Đức túm lấy một tiểu binh gần đó, phủi tuyết khỏi mũ giáp rồi chỉ về phía bó đuốc. Cả một trận loạn tiễn như mưa xối tới đó, nhưng chẳng hề nghe thấy tiếng kêu la nào của Kinh Kỳ vệ. Nơi bó đuốc vẫn sáng rực, mà người cầm đuốc thì đã không thấy đâu nữa. Mã Đức giận dữ chưa kịp ra lệnh truy kích thì bất chợt cảm thấy dưới chân chấn động khác lạ.
Mấy sợi mây ẩn dưới lớp tuyết rung bật lên, làm vài binh sĩ Hàn quốc trượt chân té ngã. Mã Đức vội hô lệnh cho binh lính cảnh giác đứng dậy, lo sợ bị ám tiễn đánh lén. Nhưng chưa kịp ổn định thì binh sĩ đứng ở mé ngoài đội hình đã bị kiếm đâm thủng cổ họng.
Phía xa, Tiêu Chước cười lạnh khiêu khích: "Phía trước còn có bẫy rập, muốn chết thì cứ việc xông lên!" Dứt lời, nàng hét lớn một tiếng rồi cùng Kinh Kỳ vệ bất ngờ tập kích quay đầu bỏ chạy. Bọn họ đã quá quen địa hình nơi đây, chạy trốn nhanh hơn hẳn quân truy kích. Huống chi nàng đã buông lời dọa phía trước có bẫy, khiến quân Mã Đức cũng phải chùn bước, không dám đuổi sát.
"Mụ nội nó!" Mã Đức tức đến giậm chân, đá văng một tiểu binh bên cạnh: "Sợ cái quái gì? Đuổi theo lão tử! Để xem thử bọn họ có thể bày ra được cái bẫy rập khỉ gió gì!"
Hắn nghĩ bụng, cùng lắm cũng chỉ là vài mảnh mâu gãy thuẫn vỡ, tuyết trong núi dày đặc, phần lớn là đất đông cứng, chỉ trong mấy ngày làm sao đào được hố sâu chết người? Những dây mây có thể bật lên kia tuy phiền toái, nhưng trong băng tuyết hoang dã này, lấy đâu ra lưỡi dao sắc bén? Cây cối vùng này gỗ mềm, dù có mài làm đao thì cũng khó mà xuyên thủng được giáp lính của hắn. Tiêu Chước vừa rồi rõ ràng chỉ là nói hù dọa mà thôi.
Tiêu Chước dẫn tướng sĩ chạy một mạch, đột ngột liếc sang Tiêu Phá bên cạnh. Tiêu Phá gật đầu, thân hình nhẹ như gió, đạp thân tùng mà phóng lên ngọn cây.
Lúc Tiêu Chước thấy quân địch đã bị dẫn vào đúng vị trí phục kích, lập tức hạ lệnh: "Tán!"
Một tiếng ra lệnh, Kinh Kỳ vệ liền tản ra tứ phía, giống như sợ giẫm lên khoảng đất trống phía trước.
Mã Đức kéo quân tới, vội vung tay chặn đám Hàn binh định xông lên, cảnh giác nhắc nhở: "Giẫm lên dấu chân bọn chúng mà đi!" Khi cả đội còn đang chú mục theo từng dấu bước, Tiêu Phá chọn thời cơ ra tay, dẫm mạnh lên cành tùng, khiến tuyết ào ào rơi xuống, nặng nề giáng thẳng lên đầu Mã Đức.
Mã Đức cảm giác đầu đau nhức, giáp sắt bị ép đến chấn động, gạt tuyết trên mặt phẫn nộ gầm lên: "Lại chiêu này nữa à!" Nhưng Tiêu Phá đã nhắm thẳng, tụ tiễn kéo căng, thả ra đúng lúc. Một mũi tên lao vút như sấm, găm thẳng vào mắt trái Mã Đức.
Hắn đau đớn gào lên, giận dữ hét lớn: "Giết! Giết hết! Không chừa một đứa nào!" Tay bẻ gãy mũi tên, máu tuôn ra từ kẽ tay, nhanh chóng thấm đỏ cả khuôn mặt đầy thù hận.
Từ nơi ẩn mình, Tiêu Chước vung tay ra hiệu: "Động thủ!"
Tác chiến trong rừng, đặc biệt là ban đêm, ai ở ngoài sáng là kẻ chịu thiệt. Mã Đức một đường đuổi theo, lại cho quân thắp đuốc khắp nơi, chẳng khác nào tự lộ vị trí mình. Trong gió vang lên tiếng dây thừng vun vút, hòa lẫn tiếng gió Bắc gào thét, đánh thẳng vào đám Hàn binh đứng ở khoảng đất trống. Dây thừng được buộc chặt vào thuẫn mâu thừa lại, do những chiến binh Kinh Kỳ vệ giỏi thuật kỵ mã chế thành bộ vòng.
Mười người Kinh Kỳ vệ đồng loạt phóng bộ vòng ra, chuẩn xác quấn lấy cổ mười tên Hàn binh, kéo mạnh một cái, thân hình cao lớn bị giật ngược, nặng nề ngã xuống đất. Tấm ván gỗ che đất trống lập tức vỡ nát, mười binh sĩ đồng thời rơi vào hố sâu đen ngòm không đáy giữa núi đá vôi. Mười chiến binh Kinh Kỳ vệ vung dao cắt dây thừng, lặng lẽ nhìn đối phương rơi xuống đáy động trong tiếng kêu thảm thiết vang vọng rừng đêm.
Phát hiện khu đất trống chính là cửa động ngụy trang, đám Hàn binh còn lại hoảng loạn hét lớn, vội vàng tránh xa nơi ấy, sợ chỉ sơ sẩy là rơi xuống tan xương nát thịt.
Nhưng Tiêu Chước sao có thể cho chúng cơ hội đó?
Cho tới bây giờ, thứ khiến bầy sói trở thành thợ săn thiện nghệ không phải là răng nanh sắc nhọn, mà là trí tuệ. Chúng luôn biết tận dụng địa hình hiểm trở. Nhất là nơi núi rừng, sói thường dồn con mồi tới bên mép vực, để từng con một cam tâm tình nguyện nhảy xuống. Dù số lượng ít hơn con mồi rất nhiều, chỉ cần ép được chúng tới sát rìa vách đá, bầy sói liền chiếm thế thượng phong.
Đó chính là đạo dụng binh của Tiêu Chước.
"Sát!"
Một tiếng lệnh vang lên, Tiêu Chước rút kiếm, dẫn theo Kinh Kỳ vệ vòng ra sau địch, tập kích vào hậu quân Hàn binh. Cùng lúc đó, Tiêu Phá từ trên cây lao xuống, hai chưởng tung ra nội kình chấn động, đánh bật hai tên lính trước mặt lùi mấy bước. Đám Hàn binh phía sau do không kịp tránh né đã bị đẩy rơi xuống vực sâu.
Mã Đức chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái trẻ tuổi lại có thể bày ra mưu lược như thế. Đây có lẽ là trận chiến thảm bại nhất trong đời hắn. Không cam tâm để mạng nằm lại chốn này, hắn nghiến răng hét lớn: "Huynh đệ! Chúng chỉ có chưa đến một ngàn người! Không cầm cự được bao lâu đâu! Theo ta xông ra ngoài!"
Nhưng dù chỉ chưa tới một ngàn người, đó là tinh binh mà Tiêu Chước dày công huấn luyện. Nàng đi đầu xông trận, không nghi ngờ gì chính là ngọn lửa tiếp thêm khí thế cho Kinh Kỳ vệ, để họ không ngại sinh tử kề vai chiến đấu.
Tướng quân không sợ chết, bọn họ còn sợ gì cái chết?
Họ đều từng thao luyện chiến pháp "một chọi ba", dù có bị địch khống chế một tay, hai tay, vẫn sẽ có đồng đội khác xông lên ứng cứu. Khi hai quân giao tranh, chiến sĩ thường đánh đơn độc, nhưng Tiêu Chước ngay từ đầu đã dạy họ trận pháp ba người, phối hợp yểm trợ lẫn nhau. Sức mạnh cá nhân có hạn, nhưng ba người cùng một lòng, mạnh hơn một người gấp nhiều lần.
Huống chi, họ còn có Tiêu Phá.
Một cao thủ giang hồ nội lực thâm hậu, từng nhiều năm làm thị vệ thân cận cho Tiêu Chước, cũng là chờ một cơ hội như hôm nay để bộc lộ toàn bộ thực lực. Giờ đây hắn một người đấu mười, chưởng phong như sấm, đi tới đâu là máu đổ tới đó, hoặc đánh cho Hàn binh hộc máu, hoặc một chưởng quét ngã mấy người. Hắn như sát thần nhập ma, giết xuyên cả trận, đánh cho quân địch hoặc chết, hoặc bị đẩy xuống vực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!