Chương 40: Tuyết rơi

Đêm xuống, Tiêu Phá tay cầm một ngọn lồng đèn, đưa Tiêu Chước khi ấy vận y phục hộ vệ lặng lẽ bước đến ám lao của phủ Yến Vương. Ngục tối âm u, lâu ngày ẩm thấp, vốn dĩ chỉ có hai người bị giam giữ, nay lại trở nên náo nhiệt hơn hẳn, đã có thêm ba kẻ nữa.

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, năm kẻ trong ngục lập tức đổ dồn ánh mắt về phía ánh đèn leo lét.

Ánh nến chập chờn soi rọi khuôn mặt Tiêu Chước, trong bóng tối có kẻ bất giác bật thốt lên: "Ngươi còn sống!"

Tiêu Chước đứng lại ngay ngoài song sắt, môi khẽ cong, giọng cười lạnh như băng: "Nếu ta đã không muốn các ngươi lại gần, thì dù chỉ mười bước, các ngươi cũng chẳng có cơ hội tới gần."

Nói đoạn, nàng đưa mắt liếc sang Hứa Uyên, người đang lặng lẽ kiểm tra vết thương trên râu lạnh nhạt hỏi: "Thế nào rồi?"

Hứa Uyên đã bị giam kín ở nơi này nhiều ngày. Mặt mũi vốn tuấn tú nay cũng không ít chỗ bị bầm dập, chẳng còn lại dáng vẻ phong lưu ngày trước. Hắn vốn là hậu nhân nhà y học trứ danh Hứa thị ở Tề Châu, y thuật nổi danh từ lâu. Nếu không phải vì nảy sinh lòng riêng, cũng đâu đến nỗi bị Tiêu Chước hạ lệnh nhốt ở đây, để răn dạy một phen.

Hắn không biết khi nào nàng mới nguôi giận, chỉ biết mạng sống mình lúc này nằm trọn trong tay nàng. Chỉ khi nàng vừa lòng, hắn mới có thể bước ra khỏi chốn âm u này.

Không dám chậm trễ, hắn cung kính đáp lời: "Vết thương đã được xử lý, không còn đáng lo nữa."

Nghe đến đó, hai thiếu niên đứng bên cũng thở phào một hơi. Quan sát kỹ gương mặt xanh xao tím tái của họ, chắc chắn đã bị Tiêu Phá ra tay dạy dỗ không nhẹ.

Ba người bọn họ vốn là sát thủ có danh trên giang hồ, nhưng vẫn đánh giá thấp bản lĩnh của Tiêu Phá. Năm xưa, trong trăm người, Yến Vương chỉ chọn hắn làm cận vệ, chính là vì võ công hắn hơn người. Chỉ là năm đó, Tiêu Phá vẫn chưa nổi danh, giang hồ ít ai hay biết, nên thường bị xem thường.

Tiêu Chước mỉm cười, nụ cười vẫn mang vẻ quyến rũ như xưa.

Hứa Uyên cúi đầu, đã hiểu được chừng mực: "Vương thượng còn điều gì căn dặn?"

"Giữ hắn sống, ta cần một kẻ biết nói để khai ra bí mật phía sau thích khách." Tiêu Chước vừa nói, vừa liếc về phía lồng giam bên cạnh. Trong đó đang nhốt một tên mật thám, chính là kẻ đầu tiên nàng bắt được, tên đó ăn cơm hai nhà: bề ngoài là người của Hàn Thiệu Công, nhưng thực ra lại phục vụ Thiên tử. Mấy kẻ này còn có giá trị lợi dụng, chết đi thì đáng tiếc.

Hứa Uyên không hỏi thêm, lập tức nhận mệnh.

Tiêu Chước quay sang nhìn hai thích khách vẫn đang trừng mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: "Hàn lão hồ ly có thể cho các ngươi, thì ta cũng có thể. Giữa con đường sống và cái chết, các ngươi hãy tự suy xét cho kỹ, nghĩ xong rồi hãy trả lời ta." Rồi bất chợt nàng chuyển ánh mắt về phía Hứa Uyên, lạnh lùng dằn từng chữ:

"Ta giữ ngươi lại đây, không phải chỉ để ngươi chữa trị cho tù nhân. Ngươi cũng nên nghĩ kỹ đi, lấy cái gì ra để đổi lấy một con đường sống cho bản thân?"

Hứa Uyên nghe vậy, lưng liền lạnh buốt. Ban đầu hắn vẫn nghĩ rằng bị nhốt ở đây chỉ là một hình phạt nhất thời. Nhưng khi nàng hỏi ra câu ấy, hắn lập tức hiểu rằng nàng muốn từ hắn lấy ra điều gì đó. Hắn không phải kẻ ngu ngốc, chỉ cần nghĩ kỹ một chút liền rõ: thứ quý giá nhất trên người hắn, không gì vượt qua thân phận là con trưởng Hứa gia

- y học thế gia trứ danh.

Viện trưởng Thái Y viện là Nhị thúc hắn, cha hắn là đương gia Hứa thị, còn bản thân Hứa Uyên là trưởng tử kế thừa. Một người ở trong cung, một người tại Tề Châu, hắn mang trên người không chỉ là y thuật, mà còn là cả thế lực Hứa thị.

Tiêu Chước thấy hắn trầm ngâm, biết ngay hắn đã hiểu. Đối với người thông minh, không cần nói quá rõ ràng. Giờ việc cấp bách, vẫn là bảo vệ Kinh Kỳ.

"Tiêu Phá, trời dần trở lạnh." Tiêu Chước căn dặn, "Tăng cường phòng bị nơi này. Còn nữa, chuẩn bị cho bọn họ áo ấm qua đông. Chỗ này âm khí quá nặng, những ngày Kinh Kỳ lạnh nhất, nhớ đưa thêm than lửa đến đây."

"Vâng." Tiêu Phá nhận lệnh.

Vừa cho ân, vừa răn đe đó vẫn là cách hay nhất để đo lòng người. Mà Tiêu Chước, xưa nay là người thấu hiểu điều ấy hơn ai hết.

Khi nàng quay trở về tẩm điện của mẫu thân, Thôi Chiêu Chiêu đã đợi sẵn, vừa thấy nàng liền liếc mắt xem thường.

"Mẫu thân lại sao thế?"

"Con đến ngay cả Thái tử nước Trạch cũng dám trêu vào!"

Thôi Chiêu Chiêu giận dỗi nói tiếp: "Hắn nghe tin con chết, mới vừa rồi đến phủ gào khóc một trận, làm ầm lên cả một góc trời!"

Tiêu Chước không nhịn được bật cười: "Hiện giờ người đâu rồi?"

"Khóc không khác gì heo rừng bị chọc tiết, nghe mà nhức đầu, ta liền giương cung bắn cho hắn một tiễn," Thôi Chiêu Chiêu vừa nói vừa nhăn mặt, như thể tiếng khóc ấy vẫn còn ong ong bên tai nàng.

Tiêu Chước lập tức có thể hình dung ra cảnh tượng khi Tấn Cầu bị bắn một mũi tên, chắc hẳn sợ đến hồn phi phách tán, sau đó ôm đầu chạy trối chết cùng phó tướng của hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!