Chương 4: Thẩm vấn

Trong ánh nến lay lắt, bóng sáng trùng điệp ẩn trong đáy mắt Thôi Linh. Tuy vóc dáng nàng mảnh mai gầy yếu, nhưng đứng ở bất kỳ nơi đâu cũng như cánh chim kiêu bạc giữa đêm đông giá lạnh, toát lên một thứ hàn ý khiến người chẳng rét mà run.

"Đã chọn xong chưa a?" Chủy thủ trong tay nàng khẽ lướt qua gáy tên lính quèn, không hề dồn sức, nhưng vẫn dễ dàng rạch nát lớp da thịt mỏng. Nhát cắt tuy không chí mạng, lại đau đến tận xương tủy.

Thôi Linh hiểu rõ phải tra khảo người như thế nào. Không chỉ Tĩnh Hải Vương từng chỉ dạy, mà chính nàng cũng từng tận mắt chứng kiến nhiều loại hình phạt thẩm vấn. Đòn bức cung này thực chất là một ván cờ lăng trì tâm trí, chỉ chờ thời cơ để phá giải phòng bị của địch.

Là mật thám thì dĩ nhiên chẳng sợ chết. Bởi từ xưa đến nay, có mấy ai trong bọn chúng còn có thể sống sót trở về? Nhưng cái cảm giác bị đày đoạ giữa ranh giới sống và chết là một cực hình gặm nhấm thần trí. Nỗi đau da thịt, chung quy vẫn thua xa thống khổ trong lòng. Cũng bởi thế mà tên lính bắt đầu run rẩy, miệng cắn chặt sợi gai, chỉ cầu nàng cho hắn một đao dứt khoát.

Thôi Linh thấy hắn không ngừng lấy trán đập xuống đất, lại cũng chẳng buồn cản. Dương Mãnh trói người rất chặt, khoảng cách giữa đầu hắn và nền đất không đủ để gây thương tích chí mạng, muốn đập đầu chết? Chỉ uổng công mà thôi.

Chờ tên lính hao hết khí lực vùng vẫy, Thôi Linh dùng chủy thủ gõ nhẹ lên vết thương ở gáy hắn, giọng nhàn nhạt hỏi: "Ta từng đọc được một loại cực hình trong sách, phụ vương từng nghe qua chưa?"

Tĩnh Hải Vương hờ hững đáp: "Nói thử xem, có khi cô từng nghe."

"Đao phủ dùng kim nhọn đâm vào từ sau cổ, cứ thế một tấc một tấc róc xuống, lột da theo thân thể, cho đến khi mũi kim xuyên ra trước. Phá da chạm thịt, gọi là 'Xuyến cốt'."

Chỉ nghe tới đó thôi, lưng tên lính đã run bắn lên, tưởng như xương sống bị kim xuyên qua thật. Hắn chưa từng ngờ được rằng, vị huyện chủ ốm yếu nhiều năm kia lại là một nữ tử lòng dạ sắt đá đến vậy. Nếu không biết điều, e rằng cái kết dành cho hắn còn chẳng bằng cái chết. Được hành hình đến tận cùng, có khi lại là một loại giải thoát.

Thà chết trong tay một nữ nhân tàn độc như vậy, chi bằng tìm cơ hội cắn nát túi độc giấu trong răng hàm, tự kết liễu, ít ra cũng không làm liên lụy chủ nhân.

"Huyền Thanh, ngày thường con toàn đọc những sách gì thế hả?" Tĩnh Hải Vương nghe đến hai chữ "Xuyến cốt" cũng thấy lạnh sống lưng, không khỏi dặn dò, "Mấy cuốn sách ấy sát khí nặng quá, đọc nhiều sẽ tổn đến tâm trí."

Thôi Linh chỉ mỉm cười, cúi đầu hỏi tên lính: "Ta hỏi ngươi lần cuối. Nghĩ kỹ rồi chứ?"

Tên lính gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, như thể đã thuận phục.

"Muốn khai?"

Hắn lại gật, trong cổ họng phát ra âm thanh r*n r*. Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Thôi Linh chẳng hề có ý định tháo dây thừng bịt miệng.

"Vậy thì tốt. Ta hỏi một câu, ngươi gật đầu hay lắc đầu là được."

Tên lính trừng mắt sửng sốt, tuyệt vọng nhìn nàng.

Thôi Linh nở nụ cười như trêu đùa: "Ngươi tính lừa ta cởi trói để cắn nát túi độc ẩn trong răng à? Chỉ sợ phải khiến ngươi thất vọng rồi."

Hốc mắt tên lính đỏ bừng, nước mắt lớn từng giọt trào xuống.

Thôi Linh giấu đi nụ cười, đứng thẳng dậy, nhìn hắn từ trên cao: "Chủ tử của ngươi, là Hàn Châu Hàn Thiệu Công?"

Tên lính không còn đường lui, chỉ đành gật đầu thật mạnh, như trút được gánh nặng.

"Còn bao nhiêu mật thám trà trộn trong quân?" Thôi Linh hỏi tiếp, đồng thời giơ tay đếm, "Mười người?"

Tên lính lắc đầu.

"Hai mươi?"

Lại lắc đầu.

Thôi Linh bỗng nhiên im lặng.

Trong giấc mộng kia, trận chiến này phụ vương nàng đã thua một cách thê thảm. Nàng tuy không rõ vì sao những chiến hạm khác lại chìm, nhưng đối với nhân số trên từng chiếc, nàng nắm rõ như lòng bàn tay.

Một khi lâm chiến, mật thám không thể đường hoàng ra boong thuyền phản sát tướng sĩ. Trong chiến thuyền, ngoại trừ nhóm tướng sĩ nhất định phải xuất chiến, chỉ còn lại phòng bếp và tài công không cần ra ngoài. Tài công là mục tiêu quá dễ lộ, mật thám sẽ chẳng ngu ngốc chọn chỗ đó. Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.

Đám mật thám ấy chắc chắn đang ẩn thân trong khoang bếp.

Đám đầu bếp trong khoang và quân sĩ phụ trách bếp núc đều đã được ghi danh trong danh sách, tuyệt không thể có ai trà trộn được. Khả năng duy nhất, chính là có người ẩn thân trong các thùng nước, giấu mình nơi khoang thuyền, đợi đến lúc hai bên giao chiến, liền từ trong thùng nước chui ra hành động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!