Chương 39: Mưu đồ

Đại Ung, năm Hi Bình thứ ba, mùa thu.

Yến Vương gặp biến cố, sống chết chưa rõ. Đại trưởng công chúa thân chinh hồi phủ, lòng đau như cắt. Kinh Kỳ biến động dữ dội, tứ phương chư hầu ngấp nghé, quốc vận Đại Ung như ngọn đèn trước gió. Cũng từ đây, vận mệnh Minh Tông nhân chính thức bắt đầu.

Trích 《Đại Ung

- Yến Vương truyện》

Thôi Chiêu Chiêu cõng con gái vội vã bước vào tẩm điện, vừa vào đã đặt mạnh Tiêu Chước lên giường. Bà vẫn chưa hoàn hồn, mắt đỏ hoe, ánh mắt như lửa cháy nhìn chăm chăm vào con. Sự im lặng ấy còn đáng sợ hơn mọi lời trách mắng.

"A... nương..." Tiêu Chước định mở lời giải thích, nhưng môi vừa hé ra đã run rẩy không thành tiếng.

Thôi Chiêu Chiêu lập tức đóng chặt cửa phòng, ngăn luôn vị thái y đang gấp gáp chạy tới ở bên ngoài.

Thái y hoảng hốt kêu lên: "Công chúa điện hạ! Xin đừng làm vậy! Xin cho hạ quan được chữa trị cho Yến Vương! Đây là thánh mệnh! Công chúa điện hạ, là thánh mệnh đó!" Ông ta liều mạng gõ cửa, chỉ sợ chậm thêm chút nữa sẽ không kịp cứu lấy một mạng người.

Thôi Chiêu Chiêu bước tới bên giường ngồi xuống. Tiêu Chước liền ngồi dậy, khẽ bóp vai người, nhẹ giọng dỗ dành: "Người đừng vội, Yêu nhi sẽ giải thích rõ cho nương nghe."

Thôi Chiêu Chiêu nhíu mày, bất ngờ túm lấy cổ áo nàng, bàn tay run nhẹ: "Ai cho con liều mạng như vậy?! Nếu con có mệnh hệ gì... nương biết phải sống tiếp thế nào đây?"

"Nương..." Tiêu Chước nghe mà trong lòng mềm nhũn, chưa kịp nói thêm thì đã bị người gõ một cái rõ đau vào trán, khiến nàng phải ôm đầu r*n r* liên tục.

"Linh muội muội đánh con, giờ nương cũng đánh, đánh thêm vài cái nữa, chắc con chết thật mất thôi."

Nghe con gái than vãn, Thôi Chiêu Chiêu lạnh lùng đáp một câu: "Đáng đời!"

"Trời ơi!" Tiêu Chước nhăn mặt, "Cả nương cũng mắng con nữa!"

Thôi Chiêu Chiêu thấy con vẫn còn sức cãi nhau như thường, lòng cũng vơi bớt nỗi lo, giọng nói cũng dịu lại phần nào. Bà nhìn kỹ gương mặt Tiêu Chước, quả nhiên vẫn còn sưng đỏ, không khỏi xót xa, đưa tay sờ nhẹ chỗ sưng: "Ra tay nặng thật."

"Nương," Tiêu Chước nắm lấy tay bà, mỉm cười, "Nương yên tâm, con nhất định sẽ đánh lại."

"Không phải ý đó, phải không?!" Thôi Chiêu Chiêu lập tức nghiêm giọng.

Tiêu Chước nghiêm túc gật đầu: "Chiến lực thành Kinh Kỳ không đủ. Khi mùa đông bắt đầu, lão hồ ly kia nhất định sẽ tấn công. So với bị động chờ đánh, chi bằng chôn sẵn một cánh quân, biết đâu có thể xoay chuyển cục diện."

"Có thể?" Thôi Chiêu Chiêu chau mày, hiển nhiên không thích cách nói lửng lơ này.

"Không làm vậy, ta chỉ có thể giữ được ba phần thắng. Nhưng nếu làm thế... thì hy vọng sẽ tăng lên đến sáu phần."

Tiêu Chước, sau khi cẩn thận cân nhắc chiến lược, chậm rãi nói: "Con đã hỏi qua Thái Sử Lệnh, năm nay lạnh hơn mọi năm. Kinh Kỳ thành chẳng bao lâu nữa sẽ có tuyết rơi. Một khi tuyết phủ trắng trời, sông ngoài thành sẽ đóng băng. Khi ấy, đội trọng giáp kỵ binh mà lão hồ ly giấu trong sơn cốc Hàn Châu sẽ phát huy được toàn bộ sức mạnh."

Thôi Chiêu Chiêu khẽ rùng mình, hít vào một hơi khí lạnh: "Trọng giáp kỵ binh?!"

"Nương đừng hỏi con biết bằng cách nào..." Tiêu Chước nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười ý vị, "Tóm lại, đó là một nhánh quân chủ lực mà lão hồ ly cất giấu. Ban đầu, có thể bí mật xuống tay với mã thảo, làm suy yếu đội quân đó. Nhưng..." Giọng nàng chậm rãi, từng lời như rót vào gió, "Tứ Phương Thương Hội vốn là sản nghiệp của nhà họ Kim, sau lưng là hậu thuẫn của Sở Vương. Dù lão hồ ly có bán cho họ năm thành mã thảo, nhưng ta tin hắn không dám dùng toàn bộ từ thương hội.

Nếu muốn ra tay, khả năng thành công cũng không cao."

"Công chúa điện hạ! Công chúa điện hạ!" Tiếng thái y ngoài cửa càng lúc càng lớn, tay đập cửa cũng vang dội hơn.

Thôi Chiêu Chiêu liền bóp cổ họng mình, giả như giọng nghẹn ngào run rẩy, cất tiếng gào: "Tới muộn thế này làm gì! Bản cung muốn ngươi chôn theo Yêu Yêu! Người đâu, kéo thái y xuống! Ngày thất đầu, tế Yêu Yêu của bản cung!"

Thái y sững người như bị sét đánh, đứng đờ tại chỗ. Mãi chưa kịp phản ứng, đã bị thị vệ kéo đi không lời báo trước.

Tiêu Chước không nhịn được bật cười thành tiếng.

Thôi Chiêu Chiêu trợn mắt nhìn con: "Nói chuyện nghiêm túc!"

"Nương, con có thứ này muốn cho người xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!