Chương 38: Ám sát

Bước vào tháng Mười, Kinh Kỳ thành càng lúc càng lạnh giá. Mấy ngày nay, mây mù giăng kín, trời u ám không thấy ánh dương, nhưng tuyết vẫn chưa rơi. Cái lạnh tích tụ từng ngày, như báo hiệu một trận tuyết lớn sắp ập đến.

Chiếc kiệu mềm đã chờ sẵn trước phủ quận chúa Chiêu Ninh từ lâu, nhưng Tiêu Chước vẫn chưa ra, không rõ trong phủ còn đang trì hoãn điều gì.

Nghe nói sau khi Yến Vương hồi kinh, Thiên tử đã lập tức sai Lưu công công đến truyền chỉ, hôm nay dù thế nào cũng phải đưa Tiêu Chước vào cung diện thánh. Vì thế, ngoài những thị vệ của Yến Vương phủ, trước cửa phủ Chiêu Ninh còn có thêm một đội nội thị từ cung đình phái tới, trật tự nghiêm ngặt.

Ở một góc khuất gần đó, ba thích khách ẩn mình trong bóng tối, dõi mắt theo từng cử động bên ngoài phủ, lặng lẽ chờ đợi thời cơ ra tay.

Người nam nhân có râu quai nón là sát thủ già dặn nhất, đã từng giết người bằng chính con dao găm đang nắm chặt trong tay. Mồ hôi lạnh thấm ra từ lòng bàn tay, một phần vì căng thẳng, một phần vì bất an. Hắn hiểu rõ Yến Vương phủ vệ không dễ đối phó, đặc biệt là tên Tiêu Phá kia, người vốn đã có chút danh tiếng trên giang hồ. Thành bại của lần này, tất cả phụ thuộc vào việc hai huynh đệ hắn có thể dụ được Tiêu Phá hay không.

Nơi lý tưởng nhất để ám sát, lẽ ra là đoạn góc cua trong ngõ tối. Nhưng chính vì ai cũng nghĩ thế, nên thủ vệ lại đặc biệt cảnh giác. Do đó, gã râu quai nón lựa chọn ngay trước cửa phủ quận chúa Chiêu Ninh, nơi mà không thích khách nào dám mạo hiểm ra tay. Bọn hắn cược vào một điều: chính là cái bất ngờ khiến người ta không kịp trở tay.

"Chuẩn bị xong chưa?" Hắn khẽ hỏi hai huynh đệ phía sau, giọng khàn khàn đầy lo lắng.

Nhị đệ là một gã đầu trọc ngoài ba mươi, thường ngày dùng khăn che đầu: "Chỉ cần kiệu vừa động, ta sẽ lập tức ném ống khói mê qua." Hắn sờ lấy ống trúc giắt bên hông, đó là một trong những món "cơm ăn" hàng ngày của bọn chúng. Một khi nổ tung giữa đám đông, khói mê trong ống sẽ tỏa ra mịt mù, người nào lỡ hít phải cũng sẽ bị sặc đến nước mắt giàn giụa.

"Ừ." Tam đệ mới vừa hai mươi tuổi, thường ngày ít nói nhưng thân pháp lại cực nhanh. Hắn đã chuẩn bị sẵn một mũi tụ tiễn, chỉ chờ giây phút bắn thẳng về phía kiệu mềm, dẫn dụ Tiêu Phá rời khỏi hiện trường.

"Đến rồi!" Gã râu quai nón vừa thấy bóng dáng Tiêu Chước xuất hiện liền cúi thấp người, nín thở chờ đợi giây phút nhị đệ ra tay, nhân lúc hỗn loạn sẽ ra đòn chí mạng với Yến Vương.

Tiêu Chước bước ra với dáng vẻ ung dung, khẽ quay đầu nhìn về phía phủ Chiêu Ninh, cất giọng: "Linh muội muội, hôm khác ta sẽ lại đến thăm. Trời đã lạnh, nhớ giữ gìn sức khỏe."

Thôi Linh đứng bên cửa, có Ngân Thúy dìu đỡ, chỉ nhẹ gật đầu: "Tiêu tỷ tỷ dặn dò, ta đều nhớ kỹ."

Người ngoài chỉ nghe thấy lời xã giao, nhưng Ngân Thúy lại nghe ra trong đó một tia quyến luyến chẳng nỡ rời. Nàng cúi đầu khẽ nói: "Quận chúa, bên ngoài gió lạnh, để nô tỳ dìu người vào nghỉ ngơi."

Thôi Linh nghe ra được sự trấn an trong lời nàng, định nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại im lặng. Ngoài cửa phủ nhiều tai nhiều mắt, chẳng phải là nơi để giãi bày.

Tiêu Phá vén màn kiệu, thấp giọng nhắc nhở: "Vương thượng, mời lên kiệu."

Lưu công công cũng bước lên thúc giục: "Vương thượng, bệ hạ vẫn đang chờ."

"Đi thôi." Tiêu Chước khẽ thở dài, cuối cùng vẫn bước vào kiệu.

Lưu công công như trút được gánh nặng. Thiên tử trong cung mấy ngày qua đã giận dữ không yên, chỉ mong Yến Vương hồi cung sẽ khiến bệ hạ nguôi ngoai. Bọn họ cũng khỏi phải nơm nớp lo sợ nữa.

"Lên kiệu!" Tiêu Phá ra lệnh cho kiệu phu nâng kiệu đi. Chỉ vừa đi được mười bước, dưới chân bỗng nổ vang một tiếng pháo: "Đùng!"

Tiêu Phá thoáng ngỡ là trẻ con nào nghịch ngợm. Nhưng vừa liếc mắt xuống, liền trông thấy một ống trúc đang lăn tới dưới kiệu.

Là nó!

Ống trúc đột nhiên phát nổ, khói mê cuồn cuộn bốc lên, khiến người người ho sặc sụa.

"Có thích khách! Bảo hộ Vương thượng!" Tiêu Phá hét lớn, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ. Cùng lúc, trên mái nhà vang lên tiếng cung bật, hắn phản xạ giơ kiếm lên chắn, vừa kịp đỡ một mũi tụ tiễn bay thẳng tới.

Gạch ngói trên mái vỡ vụn rơi lả tả. Tiêu Phá vốn định đuổi theo, nhưng lại lo đây là kế điệu hổ ly sơn. Đúng lúc ấy, trong kiệu truyền ra một tiếng nói trầm tĩnh: "Đừng lo cho ta."

"... Thế nhưng là..." Tiêu Phá ngập ngừng.

"Đi!" Tiêu Chước nhấn giọng, lời nói ngắn gọn nhưng như ngọc nứt đá tan, không cho phép chần chừ.

Tiêu Phá không dám do dự, mũi chân điểm nhẹ, thân hình như gió xuyên qua làn khói mê đặc quánh, vút lên mái hiên. Lão tam khinh công nổi tiếng nhanh nhẹn, dọc theo nóc nhà thoắt ẩn thoắt hiện, đã kéo giãn khoảng cách hơn mười bước. Thế nhưng Tiêu Phá xưa nay thân pháp bất phàm, đã khóa chặt mục tiêu, nếu không tận mắt mang kẻ đó về trước mặt Vương thượng, tuyệt không từ bỏ.

Hắn siết chặt nắm đấm, tung người tựa chim nhạn vượt gió, chớp mắt đã rút ngắn khoảng cách với lão tam chỉ còn năm bước ngắn ngủi.

"Giúp tam đệ thoát thân!" Tiếng quát của lão đại vừa dứt, thân hình đã như hổ nhập loạn, lặng lẽ tiến về phía kiệu.

Lão nhị tuyệt đối tin tưởng đại ca, không chút ngần ngại quay mình tiếp ứng tam đệ, bước chân vững chãi chen vào màn khói loạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!