Sáng hôm sau, Thôi Linh cho mời Kim Ngọc Đường đến phủ quận chúa, để cùng bàn bạc chuyện chợ đen. Tiêu Chước sớm đã biết chợ đen Đại Ung rải rác khắp nơi, gần như thành trì nào cũng có một điểm ngầm. Nàng từng vì hiếu kỳ mà cải trang làm thương nhân, lặng lẽ ghé thăm một chợ đen, đi một vòng trong đó thấy cũng chỉ buôn bán mấy thứ không mấy hiếm lạ, nên từ đó chẳng còn đặt chân tới nữa.
Nghe Thôi Linh kể sơ tình hình Hàn Thiệu Công có thể động binh, Kim Ngọc Đường gật đầu nói: "Chuyện này, giao cho ta ba ngày, ta nhất định sẽ tra ra đầu mối."
"Đa tạ cữu cữu." Thôi Linh dịu dàng nói lời cảm tạ.
Kim Ngọc Đường chỉ mỉm cười, bảo nàng đừng khách sáo, rồi khéo léo chuyển chủ đề sang Tiêu Chước: "Phòng bị ở phủ quận chúa dù sao cũng không kín đáo bằng Vương phủ. Vương thượng định ẩn thân mãi ở đây sao?"
Nói thật, hôm nay khi gặp Tiêu Chước, hắn không khỏi có chút kinh ngạc. Ai ai cũng nói Yến Vương đã rời kinh, chẳng ngờ lại đang lặng lẽ giấu mình tại phủ Chiêu Ninh quận chúa.
Tiêu Chước cười khẽ: "Càng là nơi nguy hiểm, càng an toàn." Nói xong, nàng hữu ý liếc nhìn Dương Mãnh đứng canh nơi cửa: "Dương tướng quân thoạt nhìn đã không dễ trêu chọc, lại thêm cô còn mang theo Tiêu Phá, thường thì bọn đạo tặc đến một tên, chết một tên."
"Lời ấy tuy có lý." Kim Ngọc Đường hiểu nàng muốn trấn an, nhưng trong lòng lại lo nghĩ chuyện khác.
Tiêu Chước hiểu nỗi lo ấy, bèn dịu giọng: "Kim lão bản yên tâm, cô sẽ không ở mãi chỗ này."
Tuy người hầu nơi đây đều do nàng thân chọn, nhưng người ra vào phủ quận chúa mỗi ngày không ít, chuyện rò rỉ cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Hơn nữa, nàng còn có việc cần làm. Ở lại quá lâu, chỉ khiến Thôi Lẫm sinh nghi, tưởng nàng cấu kết cùng Sở Vương phủ, mà tính tình đa nghi của vị Thiên tử ấy thì đâu phải chuyện đùa.
Dù Tiêu Chước không đưa lý do cụ thể, cũng chẳng nói rõ kỳ hạn, nhưng chỉ một câu ấy, Kim Ngọc Đường liền không dám hỏi thêm nửa lời.
"Vậy thảo dân xin cáo lui, đi dò la tin tức."
"Kim lão bản cực khổ rồi."
Tiêu Chước đợi đến khi hắn ra đến cửa, lại thản nhiên nói thêm: "Chờ sang năm đầu xuân, cô sẽ đưa Kim tiểu thư trở về phủ."
Kim Ngọc Đường nghe vậy mừng rỡ không thôi, lập tức cúi người thi lễ thật sâu: "Đa tạ Vương thượng!"
"Cứ yên tâm làm việc." Tiêu Chước nhấc chén trà, ánh mắt không liếc về phía hắn, chỉ giữ vẻ điềm nhiên như gió mây, tựa như nàng mới thực sự là chủ nhân nơi đây.
Kim Ngọc Đường kín đáo liếc Thôi Linh một cái, trong mắt còn vương lo lắng. Thôi Linh thấu hiểu ánh nhìn ấy, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười trấn an, như muốn nói: "Không sao đâu, cữu cữu cứ yên lòng."
Không lâu sau khi Kim Ngọc Đường rời đi, người được phái đưa tin
- Ngân Thúy cũng trở về.
"Đại trưởng công chúa bảo nô tỳ mang thư về cho Vương thượng." Nói rồi nàng hai tay dâng thư lên.
Tiêu Chước nhận lấy, chỉ thấy bên ngoài có bốn chữ nhỏ: "Người đã xuất phát."
Thôi Linh nhân lúc nhìn qua, ánh mắt khẽ động.
"Là tử sĩ." Tiêu Chước biết nàng muốn hỏi gì, liền giải thích, "Chuyện đã nói với ngươi lần trước đó. Nếu đúng lúc lão hồ ly kia nổi lên tạo phản, mà các châu khác cũng gặp ám sát, ngươi đoán thử bọn họ sẽ nghĩ tới ai đầu tiên?"
Kinh Kỳ vừa xảy ra binh biến, đến Thiên tử còn lo không xong cho bản thân, lấy đâu ra sức mà phái tử sĩ đi hành thích khắp nơi? Khi ấy, nghi kỵ đầu tiên chỉ có thể dồn hết lên đầu Hàn Thiệu Công.
"Tuy là chậm một bước, nhưng chỉ cần đúng thời điểm, ám sát vẫn hữu hiệu." Tiêu Chước nhoẻn cười, đôi mắt khẽ híp lại như ánh trăng thoáng qua mặt hồ, bình thản như thể mọi sự đã nằm trong lòng bàn tay.
Thôi Linh nhìn nàng như thế, thuận miệng đùa: "Ta mà là lão hồ ly, nhất định sẽ trừ khử ngươi trước khi phát binh, kẻo lại sinh biến."
"Ai nha!" Tiêu Chước đặt chén trà xuống, ánh mắt sáng lên như sao trời: "Linh muội muội nói rất đúng!"
Thôi Linh nhíu mày. Tuy chỉ là lời đùa, nhưng chuyện do lão hồ ly làm thì đâu thể xem thường. Nàng trầm ngâm suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Lần này Hàn Châu phái trăm người vào kinh, nếu sát thủ lẫn trong đó..."
Câu chưa dứt, ánh mắt nàng đã chạm vào gương mặt rạng rỡ đắc ý của Tiêu Chước: "Tiêu tỷ tỷ đã có đối sách?"
Tiêu Chước bật cười thoải mái, thản nhiên nâng chén trà nhấp một ngụm: "Vẫn là trà ở phủ muội ngon nhất." Lá trà mang từ Sở Châu đến, tuy không bằng cống phẩm, nhưng hương thơm mát lành, ngọt dịu thấm tận cổ họng.
Bộ dạng ấy, rõ ràng là nàng không định nói gì thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!