Chương 34: Ngủ chung

Hôm nay Tiêu Phá dẫn binh truy bắt Thế tử Hàn Châu, nhưng đi được nửa đường thì bất ngờ gặp một đội binh mã Hàn Châu. Nào ngờ đội quân ấy chẳng hề có ý đối đầu. Vị tướng đi đầu ghìm cương ngựa, hướng về phía Tiêu Phá cúi mình, nghiêm nghị nói: "Bản tướng phụng mệnh quân vương, đem thủ cấp Thế tử dâng lên bệ hạ. Kính mong Tiêu tướng quân đừng cản trở."

"Thủ cấp?!" Tiêu Phá thất thanh, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Tướng quân kia mặt mày u ám, lời lẽ ngắn gọn nhưng nặng tựa núi: "Việc này, mạt tướng sẽ bẩm báo rõ ràng với bệ hạ. Kính xin Tiêu tướng quân tránh đường, để chúng ta dâng đầu cấp vào kinh, yết kiến Thánh thượng."

Đêm tối mịt mùng khiến Tiêu Phá khó lòng nhận định thật giả. Ước lượng đội quân kia có khoảng trăm người, hắn nghĩ nếu họ có ý gây rối giữa kinh thành, cũng khó làm nên trò trống gì. Bèn ra lệnh theo sát, một đường hộ tống tới tận ngoài cổng hoàng cung.

Vị tướng lĩnh nọ tháo gói vải đẫm máu buộc nơi yên ngựa, lại trình ra lệnh phù của Hàn vương phủ. Sau khi đám thị vệ trực đêm kiểm tra xong xuôi, hắn cởi giáp, một thân một mình ôm thủ cấp bước vào cung.

Tiêu Phá nhận thấy chuyện chẳng lành, lập tức trở về phủ Yến Vương báo tin. Nghe nói Yến Vương đêm nay không ở phủ, hắn nghĩ ngay đến phủ Chiêu Ninh Quận chúa, liền vội vã phi ngựa đến đó. Ngựa cưỡi của hắn tên là Hắc Phong, là chiến mã mà Tiêu Chước đích thân chọn giúp. Từ lâu, Hắc Phong đã có tình cảm sâu nặng với Chiếu Tuyết – tuấn mã của Tiêu Chước. Gần tới phủ, Hắc Phong đánh hơi được mùi quen, kéo Tiêu Phá quành sang con hẻm nhỏ, đưa hắn tìm được vị trí của Tiêu Chước.

Tiêu Chước thấy hắn tay không trở về, đoán có biến cố trong vụ truy bắt, liền nghiêm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tiêu Phá tóm lược mọi việc gặp trên đường. Vừa nghe xong, nụ cười trên mặt Tiêu Chước và Thôi Linh lập tức tan biến.

Các nàng đã sẵn sàng cho một cuộc chiến, nào ngờ lão hồ ly kia lại chọn nước cờ hoàn toàn khác với dự liệu của họ. Giờ đây hắn tự tay dâng thủ cấp con trai vào kinh, e rằng muốn mượn chính cái đầu đó để xoay chuyển thế cờ.

Dưới gối Hàn Thiệu Công chỉ có hai con trai, trong đó vị thế tử kia đã ngoài năm mươi, nghe nói vài năm trước còn suýt tê liệt. Giờ lấy cái mạng con trai tàn bệnh này làm cờ tế trận, quả thực là chiêu "rút củi đáy nồi" hiểm độc tột cùng.

Thứ nhất, mọi tội danh có thể đổ lên đầu thế tử, hắn thì tẩy sạch mình.

Thứ hai, chiêu này thể hiện "quân pháp bất vị thân", Thiên tử có muốn truy xét cũng muộn rồi.

Thứ ba, hắn dùng cái chết của con để cảnh cáo ba châu còn lại: nếu không chịu đầu hàng, sẽ chỉ có kết cục bị chém đầu.

Một chiêu vừa nhanh vừa hiểm, khiến cả triều đình không kịp trở tay. Giờ đây, muốn điều binh khiển tướng, chuẩn bị lương thảo cũng chẳng có cớ gì.

"Lão hồ ly muốn dở trò giở mặt!"

"Kế hoãn binh!"

Tiêu Chước và Thôi Linh cùng lúc hiểu ra cái chết của Thế tử chỉ là màn dạo đầu, là khói hương tế trận trước khi lão ra tay thật sự.

Hai người trao nhau một ánh nhìn. Tiêu Chước dùng ngón trỏ chấm rượu, nhẹ đẩy thức ăn và ly rượu qua một bên, nhanh tay vẽ xuống mặt bàn:

"Hàn Châu địa thế hiểm trở, nhiều núi cao, dễ thủ khó công, lại rất thuận để giấu binh." Cho dù là kiếp trước hay đời này, nàng đều đã thuộc lòng địa hình Hàn Châu. Vừa nghĩ vừa dùng rượu phác họa bản đồ núi non vùng ấy.

Bất chợt, Thôi Linh đặt tay nàng xuống, nghiêm mặt nói: "Vào thư phòng, bàn tiếp."

"Cũng được." Tiêu Chước gật đầu. Không đợi Thôi Linh phản ứng, nàng đã vững vàng ôm lấy đối phương.

Tiêu Chước từ nhỏ luyện cung thuật theo mẫu thân, thể lực không kém gì tướng quân trên chiến trường. Mà Thôi Linh thân thể vốn mảnh mai, ôm lên chẳng khác gì nâng một làn gió.

Tiêu Phá và Ngân Thúy nhìn nhau, chớp mắt liên tục, cảm thấy có gì đó không ổn... nhưng lại không dám nói.

"Dắt ngựa vào, đóng cổng sau." Tiêu Chước vừa đi vừa phân phó, giọng dặn dò không quay đầu lại: "Nếu không có chuyện gấp, đừng làm phiền."

Thôi Linh tim đập loạn nhịp, khẽ khàng phản đối: "Ta có thể tự đi được mà..."

"Chân còn đang đau, nghe lời." Tiêu Chước nói rất đỗi dịu dàng, không hề tỏ ra gượng gạo, trong mắt còn lấp lánh chút lo âu chân thành.

"Ta ôm ngươi, nhanh hơn một chút."

Lửa bên tai Thôi Linh vừa kịp tắt, giờ lại bùng lên lần nữa. Nàng cúi đầu thì thầm: "Nhưng mà... Tiêu tỷ tỷ, tỷ có biết thư phòng của ta ở đâu không..."

"Đi khuê phòng cũng thế thôi." Tiêu Chước mỉm cười nhẹ, lần trước từng đến đây, nên còn nhớ rõ.

Thôi Linh mấp máy môi, định nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ im lặng. Đại sự trước mắt, nào có thể câu nệ lễ nghi vào lúc này!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!