"Thần, phụ thánh ân, chưa thể bảo hộ Trạch quốc Thái tử chu toàn, khiến hai nước bất hòa, kính xin bệ hạ ban tội."
Sở Vương cuối cùng cất giọng dõng dạc, âm vang hữu lực, tiếng gõ nặng nề như dội thẳng vào da đầu bá quan hai bên, khiến ai nấy đều rùng mình ớn lạnh.
Tai bay vạ gió, quả nhiên là tai bay vạ gió.
Bọn họ tự nhủ, mình cũng chẳng làm được như Sở Vương cẩn trọng đến vậy: cả đường dài hộ tống Trạch quốc Thái tử, ai mà ngờ cuối cùng lại xảy ra sự cố ngựa kinh? Đám mã phu vốn nhận nhiệm vụ khống chế ngựa lúc loạn cũng chạy trốn tứ tán, khó khăn lắm mới bắt được một tên thì y cũng lập tức cắn lưỡi tự tận. Ngựa dùng cho chuyến đi đều được đổi ở các trạm dịch, suốt cả hành trình, đổi đi đổi lại vô số lần.
Đám mã phu là từ lúc nào trà trộn vào, cho dù tra xét từng chặng cũng chỉ thấy sổ sách rối như canh hẹ. Cuối cùng mới phát hiện: bên trong Đại Ung đã sớm có nội ứng.
Thôi Lẫm lắng nghe hắn khóc lóc thê lương, trong lòng không khỏi cảm khái. Đường đường Sở Vương, người mà thiên hạ đồn đại là sắt thép cứng cỏi, vậy mà lúc này lại khóc lóc thảm thiết ngay giữa điện. Có thể thấy, bản thân mình thật sự đã quá coi trọng vị Vương bá này. Khó trách năm đó hoàng gia gia không chọn hắn làm Thiên tử: ngoài tài đánh trận ra thì chẳng có ưu điểm nào khác, đến nỗi cả triều văn võ cũng chẳng một ai dám đứng ra cầu xin cho hắn một câu "Tội chết có thể miễn".
Rốt cuộc là luôn kiêng kỵ hắn điều gì đây? Thôi Lẫm nghĩ đến mà buồn cười, phất tay ra hiệu cho Lưu công công dâng tấu chương thứ hai do Tiêu Chước trình lên cho Thôi Bá Diệp xem kỹ: "Vương bá đừng khóc nữa, giúp trẫm xem thử, cái này là cái gì?"
"Vâng." Thôi Bá Diệp đón lấy tấu chương, thoáng lướt qua đã chấn động, ngập ngừng nói: "Cái này... Đây chẳng phải là..."
Hắn ra vẻ do dự, phân vân không biết có nên nói ra hay không.
"Lần trước đại thắng ở Bình Lan Vịnh, Vương bá tấu chương cũng không ghi rõ ràng. Hôm nay trẫm muốn nghe lời thật, đừng giấu giếm nữa, việc này không phải chuyện nhỏ." Thôi Lẫm nhấn mạnh.
Lúc này, Thôi Bá Diệp chỉ có thể thấp giọng bẩm báo: "Trước trận chiến Bình Lan Vịnh, thần trong quân bắt được hơn hai mươi mật thám. Trong số đó, trên người vài tên có mang huy hiệu giống nhau. Sau khi nghiêm hình thẩm vấn, bọn chúng khai rằng những huy hiệu ấy đều xuất xứ từ Hàn Châu."
Hắn vẫn chưa trực tiếp vạch tội lão hồ ly Hàn Thiệu Công, nhưng bấy nhiêu đã đủ để bá quan nhốn nháo. Nhớ lại những lời đồn ầm ĩ khắp Kinh Kỳ thành ngày trước, nếu không phải Hàn Thiệu Công tự mình đưa Thế tử đến làm con tin, thì e rằng đã chẳng ai dập nổi ngọn lửa tin đồn ấy.
"Hàn Thiệu Công Thế tử có thể kịp đến kinh thành chứ?" Thiên tử như chợt nghĩ ra điều gì, vội hỏi.
Lễ bộ Thượng thư cúi mình đáp: "Nguyên kế hoạch là hôm nay đến nơi, nhưng trên đường Thế tử bất ngờ ngã bệnh, tính theo hành trình, chỉ sợ còn phải chậm trễ thêm vài ngày."
"Bệnh đúng lúc thật đấy!" Thiên tử siết chặt tay gầm lên.
Kinh Kỳ vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ vị Thế tử kia sẽ mượn cớ này trốn về Hàn Châu trong đêm. Thôi Lẫm sao nuốt nổi cơn giận, lập tức hạ chỉ: "Yến Vương! Trẫm lệnh cho ngươi dẫn đầu Kinh Kỳ vệ, lập tức đuổi bắt Hàn Thiệu Công Thế tử!"
"Bệ hạ, chỉ bắt một mình Thế tử thôi sao?" Tiêu Chước thản nhiên hỏi lại.
Thôi Lẫm đương nhiên cũng muốn tóm luôn cả lão hồ ly kia, nhưng đường sá hiểm trở, dù Tiêu Chước dẫn quân đuổi theo cũng khó mà bắt được. Hàn Châu thủy sư có hai vạn, lục quân phòng thủ hai vạn, bao năm qua lão hồ ly ấy còn ngấm ngầm dưỡng quân bao nhiêu, ai mà biết? Một vạn quân Kinh Kỳ vệ trong tay Tiêu Chước lại là hộ thân phù cuối cùng của hắn, đâu thể dễ dàng đem đi liều mạng.
"Việc này, thật sự không thể khinh suất." Tiêu Chước buông tay Thôi Linh, nghiêm nghị chắp tay bẩm báo: "Đã không còn là việc riêng của Đại Ung chúng ta nữa."
Thôi Lẫm hít sâu một hơi, lập tức hiểu nàng định mượn cơ hội này kéo Trạch quốc vào cuộc.
"Trạch quốc có thủy sư mười vạn, lại gần Hàn Châu nhất." Tiêu Chước cố tình nhấn mạnh, "Nếu xử lý không khéo, e rằng Trạch quốc sẽ cậy thế cường công Đại Ung, còn Đại Hạ bên kia nhân cơ hội tập kích Sở Châu. Khi ấy, Đại Ung ta mới thực sự lâm nguy."
Trong điện, có vị quan viên nghe xong mà mơ hồ, nhịn không được cất tiếng hỏi: "Sao lại lôi cả Trạch quốc Thái tử vào?"
"Trạch quốc Thái tử đã chờ ngoài điện, chỉ đợi bệ hạ truyền triệu, mong được làm rõ chuyện ngựa kinh ngày ấy!" Tiêu Chước vừa dứt lời, ánh mắt đã nhìn ra cửa điện.
Quả nhiên, Trạch quốc Thái tử Tấn Cầu đã đứng chờ từ lâu, chỉ đợi lệnh triệu kiến.
Mọi sự đã đến nước này, Thiên tử cũng nghe thấu ý tứ của Tiêu Chước. Nếu mượn được thế của thủy sư Trạch quốc để uy h**p Hàn Châu, khiến Hàn Thiệu Công lâm vào thế hai mặt thụ địch, thì chỉ cần điều động lục quân cũng đủ. Đẩy sự việc thành đại án thông đồng với địch, một khi triều đình hạ chỉ tiêu diệt Hàn Thiệu Công, các châu khác cũng chẳng dám dị nghị.
Thôi Lẫm lúc này mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Năm đó nhiều lần nghi kỵ Tiêu Chước, mà giờ ngẫm lại, nàng vẫn là Tiêu Chước năm xưa, người đã không ngần ngại vì hắn mà chắn kiếm
- Yêu Yêu tỷ tỷ. Hắn càng nghĩ càng xúc động, từ khi Lý Vũ trở lại bên mình, dường như mọi việc đều khởi sắc. Hắn thậm chí còn nảy sinh niềm tin rằng, mình sẽ làm tốt hơn cả phụ thân năm nào:
"Truyền!"
Tiếng hô phấn khởi, mạnh mẽ vang vọng điện đường, khiến bá quan đều phải nhìn Thiên tử trẻ tuổi bằng con mắt khác xưa. Nếu thực sự bắt được Hàn Thiệu Công, ấy chẳng khác nào nhổ tận gốc một đại họa cho Đại Ung. Mọi người đều căng mắt chờ xem: vị Thiên tử từng hay do dự này, liệu lần này có thể thành tựu đại sự?
Tấn Cầu nhanh chân bước vào điện, kính cẩn hành lễ với Thôi Lẫm. Thôi Bá Diệp thấy Trạch quốc Thái tử bình an vô sự, trong lòng như trút được tảng đá lớn. Hắn quay đầu nhìn về phía Thôi Linh, thấy nữ nhi bình tĩnh thản nhiên, thầm nghĩ: hẳn là đã sớm biết trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!