"Kinh Kỳ, nơi đô thành phồn thịnh bậc nhất thiên hạ, phía chính Bắc có thế đất cao chót vót ấy chính là nơi hoàng thành cung Đại Long uy nghi tọa lạc, trung tâm quyền lực của Đại Ung triều."
Mưa phùn giăng mờ, phủ lên hoàng thành một lớp sương mỏng huyễn hoặc. Giọt mưa lách tách rơi xuống mái hiên, tạo thành khúc ngân nga không dứt.
Từ cửa cung nguy nga nhìn ra, một thân bạch y chầm chậm bước đến. Nàng băng qua lớp màn mưa và bóng cung môn, tiến thẳng đến chiếc kiệu nhỏ đang đậu sẵn.
Tiêu Chước khẽ vén rèm kiệu, một bàn tay trắng ngần vươn ra, nàng thuận thế nắm lấy, chiếc ô hơi nghiêng về phía trước, dìu người trong kiệu bước xuống.
"Cô chỉ có thể tiễn ngươi đến đây thôi."
Tiêu Chước buông tay, nhưng người kia lại vội vã níu lấy tay nàng lần nữa.
Nàng cúi đầu, hít sâu một hơi dài, rồi chậm rãi buông tay Tiêu Chước, trầm giọng hỏi: "Vương thượng... thật sự sẽ cứu giúp sao?"
Tiêu Chước khẽ cười: "Sẽ."
"Vương thượng bảo trọng."
Người ấy ngẩng mặt, dung nhan yêu kiều, ánh mắt đào hoa vẫn thắm đượm tình, qua năm tháng càng thêm phần thanh nhã.
"Bảo trọng."
Tiêu Chước trao lại ô giấy, ngoái nhìn hai tỳ nữ đứng cạnh kiệu nhỏ.
Hai tỳ nữ gật đầu, lặng lẽ theo chân nàng kia bước vào cung Đại Long.
Trên đỉnh đầu Tiêu Chước liền có thêm một chiếc ô khác che mưa, nàng tiến một bước, vén rèm kiệu, an tọa bên trong.
Người cận vệ cầm ô không vội ra lệnh lên kiệu, mà đến gần cửa sổ kiệu, đưa vào một phong thư nhỏ.
Tiêu Chước nhận lấy, y khẽ nói: "Đây là bản sao."
"Còn phần gốc hôm nay?" Nàng hỏi bằng giọng đều đều.
"Đúng là bản đó." Cận vệ đáp.
Tiêu Chước không nói thêm lời nào. Cận vệ ra hiệu cho kiệu phu khởi hành, đánh xe hồi phủ.
Trong chiếc kiệu nhỏ, Tiêu Chước cùng thiên tử trong cung đồng thời mở túi tin, nội dung bên trong giống hệt nhau: "Quỷ nước lẻn hạm, có đi không về."
Thì ra là vậy... thua rồi.
Tiêu Chước thoáng nhớ lại chuyện cũ, một cơn bực bội dâng lên trong lòng. Nàng vén rèm kiệu, đưa mắt nhìn về phía bầu trời mờ mịt bên ngoài kinh thành Kinh Kỳ.
Trời âm u, sắc thu dày đặc, e rằng cơn mưa này sẽ còn dai dẳng chưa dứt.
"Tiêu Phá." Tiêu Chước chợt cất tiếng gọi cận vệ bên ngoài.
Kẻ ấy vốn là người mày rậm mắt to, lưng hùm vai gấu, là cận tướng tâm phúc theo nàng nhiều năm.
"Có thuộc hạ."
"Ngươi đã đưa qua chưa?"
"Tối qua đã chuyển giao."
"Canh chừng động tĩnh bên Hàn Châu. Một khi lão hồ ly kia có gì khác lạ, tử sĩ lập tức hành động."
"Giết Hàn Thiệu Công sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!