"Đã cho điện hạ bôi thuốc xong rồi?" Tiêu Chước chờ Tiêu Phá rời khỏi khách phòng, mới cười tủm tỉm hỏi.
Tiêu Phá đáp chi tiết: "Chỉ là thương ngoài da, không đến nỗi phải xuống núi tìm đại phu."
"Vậy thì tốt." Tiêu Chước gật đầu, bước tới gần Tiêu Phá, hạ giọng nói: "Đêm nay đưa thư bằng bồ câu về cho nương của ta, bảo người chuẩn bị sẵn sàng tiếp ứng. Cô muốn âm thầm đưa vị Trạch quốc Thái tử này vào thành Kinh Kỳ."
Tiêu Phá lập tức lĩnh mệnh.
"Còn một việc nữa," Tiêu Chước nhắc nhở, "Khi cô không ở đây, ngươi phải nhìn cho kỹ. Đổi thuốc hay chăm sóc gì, tự tay ngươi làm, cố gắng đừng để tỳ nữ động vào người hắn."
Tiêu Phá thoáng ngẩn ra: "Nhưng thuộc hạ ra tay không biết nặng nhẹ, lỡ làm điện hạ đau thì sao?"
"Hắn đau hay không chẳng đáng kể" Tiêu Chước nhàn nhạt, "Quan trọng là đừng để các tỳ nữ bị hắn bắt nạt."
Nàng hiểu rất rõ chuyện ở Trạch quốc: vị Thái tử này sinh ra đã quen sống trong nhung lụa, lại ham mê nữ sắc.
Tiêu Phá cuối cùng cũng hiểu rõ, vội vã gật đầu thật mạnh.
Cách đó không xa, hai phủ vệ canh gác bên ngoài nghe rõ từng chữ, ánh mắt nhìn Tiêu Chước cũng không khỏi thay đổi, thêm một tầng sáng khác thường.
Tiêu Chước bắt gặp ánh mắt kia, liền nhíu mày, trừng mắt nói: "Đây là Đại Ung, người Đại Ung bảo hộ người Đại Ung, đó là đạo lý trời đất!"
Hai phủ vệ lập tức chắp tay cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, tỏ ý lĩnh hội.
Tiêu Chước hắng giọng một cái: "Ra lệnh cho đầu bếp nữ chuẩn bị vài món ngon tối nay, tiện thể chuyển thêm mấy hũ rượu ngon trong sân tới."
Vừa nói, nàng vừa liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Phá. Tiêu Phá hiểu ý, gật đầu: viện nhỏ này giờ có hai vị quý nhân, một là Trạch quốc Thái tử, còn lại là Chiêu Ninh quận chúa, chẳng thể qua loa lạnh nhạt được.
Lúc Tiêu Chước đẩy cửa bước vào, chỉ thấy Tấn Cầu đang nằm vật trên giường r*n r* đau đớn, còn không ngừng gọi nha hoàn lại để có thể tựa đầu vào bờ vai mềm mại của các nàng.
Bọn nha hoàn dù là người của Yến Vương phủ, nhưng trước nay chưa từng bị đối xử đường đột như vậy. Giờ đứng cũng dở mà đi cũng không xong, lúng túng vô cùng. Thấy Tiêu Chước đến, hai người như được cứu mạng, vội vàng hành lễ.
"Ra ngoài hết đi, để điện hạ yên tĩnh dưỡng thương." Tiêu Chước đường hoàng hạ lệnh.
Hai nha hoàn như được đại xá, vội vàng lùi ra ngoài.
Tấn Cầu hốt hoảng gọi với theo: "Này! Đừng đi! Cô còn đau mà!"
"Cô nói rồi, điện hạ nên tĩnh dưỡng cho tốt. Lưu lại nơi này, chỉ tổ ồn ào nhiễu đến điện hạ thôi." Tiêu Chước vừa nói vừa tiến lại gần, dừng lại cách giường ba bước.
Tấn cầu lườm nàng một cái, nếu không vì thấy nàng diện mạo tú lệ, hắn đã sớm mắng cho một trận. Đúng là Đại Ung gì chứ, đãi khách như vậy sao?
"Ngươi cũng tự xưng là 'cô' à?"
"Cô cũng không phải hạng nữ nhi bình thường."
Tiêu Chước đứng chắp tay, thần thái ung dung, khí độ bẩm sinh của hoàng tộc toát ra, ánh mắt liếc về phía tấn cầu như phượng hoàng ngạo nghễ nhìn xuống người phàm.
Tấn cầu như chợt hiểu ra. Khi đến đây, hắn đã nghe người ta truyền tai: Đại Ung khác hẳn các nước khác, vị Đại trưởng công chúa dòng đích có thể kế thừa Yến Vương chi vị, mà còn chỉ truyền cho nữ. Xem khí độ của nàng, ắt hẳn chính là vị Yến Vương Tiêu Chước trong truyền thuyết, người được phái đến đón tiếp hắn.
"Ai da, thất kính, không ngờ ngươi chính là Yến Vương Đại Ung."
"Đúng là thất kính," Tiêu Chước nhếch môi cười, "Cô cũng không ngờ sẽ thấy một Trạch quốc Thái tử chật vật thế này."
Tấn Cầu nghe xong, cảm thấy trong lời nàng có gai, nhưng nhất thời lại không bắt bẻ được câu nào, đành uất ức quay đầu đi, xua tay đuổi khách: "Ngươi không phải bảo ta tĩnh dưỡng sao?"
"Xem ra hôm nay điện hạ không có tâm tình bàn chuyện mua bán rồi." Tiêu Chước nhẹ nhàng cười.
Tấn cầu nghe thấy hai chữ "mua bán", tò mò ngẩng đầu nhìn lại: "Ngươi tới đây thật là để đàm phán chuyện mua bán à? Nhưng phụ hoàng ta dặn, chỉ có thể đàm với Thiên tử Đại Ung. Ngươi còn chưa đủ tư cách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!