Chương 25: Nhàn thoại

"Không cần nhiều lời." Tiêu Chước liếc mắt nhìn lướt qua người áo đen, liền đã đoán được lai lịch. "Lên xử lý sạch sẽ, rồi đưa Thái tử điện hạ đến biệt trang trị thương."

"Vâng!" Tiêu Phá lĩnh mệnh, mũi chân vừa điểm đất đã phi thân men theo sườn núi thoai thoải mà lướt lên đường chính.

Lúc này, tám tên áo đen đang giao chiến kịch liệt cùng hai vệ binh phủ quận chúa, hoàn toàn không để ý tới sự xuất hiện của Tiêu Phá. Hắn nhanh như chớp, ra tay gọn gàng giúp vệ binh thanh trừng sạch sẽ đám người áo đen.

"Đi theo ta."

Hai tên vệ binh nhận ra Tiêu Phá, lại biết rõ Yến Vương đã ra tay, quận chúa chắc chắn đang đợi phía dưới. Nơi này không nên lưu lại lâu, kẻo để lộ thân phận nếu binh mã đuổi kịp. Khi họ vừa theo Tiêu Phá men theo sườn núi đi xuống, Tiêu Chước đã cõng Thôi Linh đi rất xa.

Tấn Cầu trông thấy người tới, vội la lớn: "Ta ở đây! Đừng bỏ rơi ta!"

Tiêu Phá không nói hai lời, một tay nhấc Tấn Cầu đặt lên vai.

"A! Đau! Đau quá!" Tấn Cầu kêu lên thảm thiết.

"Điện hạ nhẫn một chút." Tiêu Phá chẳng hề khách khí với nam nhân, lại càng không thương hoa tiếc ngọc.

Hai vệ binh định tiến lên bảo hộ quận chúa cận thân, nhưng bị Tiêu Phá ngăn lại: "Các nàng là chủ tử, chúng ta nên theo sau."

Vệ binh nhìn nhau, muốn nói lại thôi. Nhìn thấy quận chúa bình an, nghĩ lại Yến Vương cũng là nữ tử, nếu có hộ tống đoạn đường cũng sẽ không khiến quận chúa mất mặt. Thế là hai người đành chậm bước, giữ khoảng cách mười bước theo sau chủ tử.

Bước chân giẫm lên những chiếc lá đỏ lấp lánh ánh nắng, Tiêu Chước cõng Thôi Linh đi xuyên qua lùm cây, theo con đường núi gập ghềnh mà tiến về phía trước. Ánh nắng nhạt rọi qua tán cây, nhuộm lên người Thôi Linh một tầng ấm áp, khiến nàng cảm thấy trong lòng dịu đi không ít.

Không nghe tiếng bước chân đến gần sau lưng, Tiêu Chước ngoái đầu nhìn lại, thấy ba người đang cõng Tấn Cầu theo sau, yên tâm quay đầu lại. Nàng chậm rãi mở lời: "Kẻ kia tên là Lý Dũng. Năm trước bệ hạ từng tiến cử hắn cho ta, định đưa vào Kinh Kỳ vệ, ta đã từ chối."

Thôi Linh nghe ra hàm ý trong lời nàng: "Vậy những kẻ còn lại, có lẽ cũng không phải hạng người vô danh."

"Linh muội muội, sao dường như ngươi chẳng lấy làm ngạc nhiên?" Tiêu Chước liếc nhìn nàng, ánh mắt như làn nước trong suốt.

Thôi Linh cũng không giấu diếm: "Vài ngày trước, ta vào cung tặng lễ cho Lý mỹ nhân, tình cờ gặp bệ hạ. Ngài có nhắc ta, nên cẩn thận nếu Thái tử Trạch quốc xảy ra chuyện tại Sở Châu."

"Thảo nào." Tiêu Chước nhìn về con đường phía trước, giọng có chút trầm xuống. "Đã biết nguy hiểm, vậy mà ngươi vẫn liều mình."

Thôi Linh khẽ cười, ánh mắt có chút mơ màng: "Không liều, là chết. Liều, ít ra còn chút hy vọng sống." Nói xong, nàng khẽ nghiêng đầu áp mặt vào vai Tiêu Chước, giọng thì thầm như gió thoảng: "May thay, ta thắng."

Tiêu Chước hơi ngẩn người vì sự thân mật bất ngờ, khẽ cười: "Linh muội muội biết ta sẽ đến sao?"

"Không." Thôi Linh thành thật đáp, "Tiêu tỷ tỷ đến, là ngoài dự liệu... nhưng cũng là kinh hỉ."

"Vế sau... ta nghe thật vừa lòng." Tiêu Chước dịu dàng đáp lời.

Thôi Linh mỉm cười: "Trước kia ta chưa hiểu được lòng dạ Tiêu tỷ tỷ. Nhưng hôm nay gặp được, bỗng thấy mình có chút thấu rõ."

"Ồ?" Tiêu Chước nghiêng tai, ánh mắt lấp lánh hứng thú.

"Quân chẳng phải minh quân, ngươi ta lại tựa chồng trứng mong manh." Thôi Linh cố tình nhấn mạnh hai chữ "ngươi ta", như thể thâm tình gửi gắm.

Tiêu Chước cười phá lên, mi dài khẽ cong: "Đây chẳng phải chuyện nhỏ, Linh muội muội cứ nghĩ kỹ mấy ngày, sang xuân sang năm hãy trả lời ta cũng chưa muộn. Bây giờ, ngươi ta đã chung một thuyền, chuyện của Thái tử Trạch quốc, phải tính kế sao cho vẹn toàn, đưa người về an toàn, lại ngấm ngầm đổ nước bẩn lên đầu lão hồ ly Hàn Thiệu Công."

"Ta có kế." Thôi Linh từ trước đã sớm nghĩ đến đường lui.

Tiêu Chước không để nàng nói tiếp, nhẹ giọng cắt lời: "Muội muội thân thể lạnh đến mức này, hay là đợi đến biệt trang, uống chén trà nóng rồi từ từ bàn bạc cũng chưa muộn." Nàng liếc xuống mắt cá chân trái của Thôi Linh, tuy nàng cắn răng chịu đựng, không một tiếng than, nhưng Tiêu Chước vẫn nhìn ra nàng đang đau không nhẹ.

"Yên tâm." Tiêu Chước dịu giọng trấn an Thôi Linh, "Ta nghĩ Sở Vương cữu cữu nếu chưa chạm mặt được Thái tử Trạch quốc, cũng sẽ chưa vội vào Kinh Kỳ nhận tội. Ít ra cũng phải lùng sục quanh đây đôi ba ngày, rồi mới hồi kinh bẩm báo."

Thôi Linh khẽ gật đầu, đã hiểu hàm ý trong lời nàng. 

Tiêu Chước bật cười khẽ, bước chân cõng người nhanh hơn đôi chút. Nàng thầm nhủ, Linh muội muội này thật gầy quá, cõng cả một đoạn đường dài mà nhẹ tựa lông hồng, chẳng thấy chút vướng víu gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!