Chương 24: Kinh mã

Đại Trạch quốc cách Sóc Hải thành chỉ còn một ngày đường, dọc lộ trình cho đến lúc này đều là gió yên sóng lặng. Ai nấy đều rõ, ngày đầu có thể bình an thì càng phải cẩn thận, bởi càng tiến gần Kinh Kỳ, lòng người lại dễ sinh chủ quan.

Thôi Bá Diệp cả đời cẩn trọng, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn đích thân dẫn theo một đội nhân mã hộ tống bên cạnh. Chỉ cần sứ đoàn của Đại Trạch quốc thoát khỏi địa phận Sở Châu, phía sau dù có biến cố gì, cũng không thể truy cứu đến đầu hắn được.

Trời thu cao xanh, nắng dịu như rót mật.

Thôi Bá Diệp ngẩng đầu nhìn trời, thầm tính nửa canh giờ nữa, sử đoàn sẽ chính thức bước vào địa giới Kinh Kỳ. Lần này may mắn, Hàn Thiệu Công, lão hồ ly kia xem như hiểu chuyện không giở trò chắn đường. Hắn âm thầm thở phào, ánh mắt đảo qua hai bên quan đạo nơi rừng núi trập trùng kéo dài bất tận. Mùa này, giữa ranh giới Kinh Kỳ và Sở Châu, cảnh sắc là đẹp nhất. Rừng phong ngút trời đỏ rực như lửa, gió thu thổi qua, cành lá lay động như sóng vỗ bờ, một khung cảnh mê người khó tả bằng lời.

Thôi Bá Diệp không có lòng dạ ngắm cảnh, nhưng vị Thái tử của Đại Trạch lại khác hẳn. Nơi chốn hắn sống là vùng đầm lầy chằng chịt, đâu có được thấy phong cảnh núi non trùng điệp như Kinh Kỳ. Hắn không kìm được tò mò, vén màn xe ngựa, hết nhìn đông rồi lại ngó tây. Có lúc cao hứng đến mức xoa xoa bộ râu thưa trên môi, chỉ tiếc là không thể lập tức nhảy xuống ngựa, đi dạo một vòng cho thoả chí tang bồng.

Vị Thái tử ấy tên là Tấn Cầu, hai mươi lăm tuổi, nhập cung từ năm năm trước, ban đầu vốn không phải người kế vị. Chẳng qua những huynh trưởng phía trước đều sớm vắn số, chỉ còn lại mình hắn sống sót đến tuổi trưởng thành, mới được lập làm Đông cung chi chủ. Nếu hắn xảy ra bất trắc, thì dưới gối lão hoàng đế chỉ còn lại hai vị hoàng tử nhỏ, một đứa bảy tuổi, một đứa mới lên năm mà trong bối cảnh Đại Trạch khói lửa bốn phía như hiện tại, đó chính là họa lớn khôn lường.

"Điện hạ." Từ ngoài màn xe vọng vào tiếng của một vị thiếu tướng quân, cắt ngang ánh mắt đang say mê phong cảnh của Tấn Cầu, "Nơi này không nên vén màn ngắm cảnh."

Thiếu tướng ấy mày kiếm mắt sáng, một vết sẹo dựng thẳng nơi chân mày trái, chính là hộ vệ thân cận – Mạnh Vũ.

Tấn Cầu thoáng cau mày, chỉ cảm thấy chán nản. Đường đi này đã bị Mạnh Vũ nhắc nhở không biết bao nhiêu lần, đến nỗi tai hắn cũng muốn mọc kén rồi.

Mạnh Vũ thấy Thái tử buông màn xuống, liền lặng lẽ kề bên trái xe, đôi mắt như chim ưng dõi khắp xung quanh.

Người đánh xe nheo mắt nhìn xa xa. Trước mặt là chỗ quan đạo phân nhánh, một đường dẫn về Sóc Hải thành thuộc Sở Châu, một đường rẽ về Lâm Uyên thành của Hàn Châu chính là nơi đã được ước định để hành sự. Xa phu lặng lẽ kéo căng dây cương, vuốt vuốt mũi, cả người bị che chắn trong trang phục kín mít đến khó thở. Hắn thầm nghĩ: đợi chuyện xong, điều đầu tiên là phải gỡ mặt nạ xuống mà rửa sạch cái mặt đầy bụi này cho hả giận.

Cách đó không xa, sâu trong tán rừng, Tiêu Chước và Tiêu Phá cúi thấp người, yên lặng theo sát xe ngựa đã một đoạn dài. Đường đi quá yên ả, mà theo cảm giác của Tiêu Chước, thì yên tĩnh thế này lại càng đáng ngờ.

Tiêu Phá nhìn đôi ủng trắng của Tiêu Chước đã lấm lem bùn đất rừng sâu, nhỏ giọng nói: "Vương thượng, đã đến đây rồi, chắc là không có chuyện gì đâu. Chúng ta nên rút thôi."

Tiêu Chước vẫn chăm chú nhìn về phía trước, nét mặt nghiêm trọng: "Cô cứ cảm thấy chuyện sẽ không thể thuận buồm xuôi gió như vậy."

Hàn Thiệu Công – lão cáo già ấy nếu đã không ra tay ở địa phận Sở Châu, chẳng lẽ là đang nhắm đến vùng ven Kinh Kỳ để hạ thủ? Đến khi ấy, hắn chỉ cần đẩy tội lên đầu cô, chẳng phải quá tiện sao?

Không đúng... nhất định là... nàng đã bỏ sót một chỗ nào rồi...

Khi Tiêu Chước còn đang trầm ngâm, chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, chợt nghe tiếng hí ngựa vang lên đầy kinh hoàng. Ngay khoảnh khắc ấy, cả đoàn xe ngựa từ xa giá của Thái tử Tấn Cầu cho đến những xe chở lễ vật bỗng như bị một sức mạnh vô hình hất tung lên khỏi mặt đường quan đạo.

"Có biến!" Tiêu Chước bật ra một tiếng cảnh báo, giọng thấp mà khẩn trương. Nàng vừa định hành động thì đã bị Tiêu Phá nhanh tay kéo giữ lại.

"Phía trước có người!" Tiêu Phá trầm giọng, mắt chăm chăm nhìn về nơi phát ra động tĩnh.

Tiêu Chước lập tức nhìn về phía đối diện quan đạo, chỉ thấy trong bụi rậm lờ mờ có vật gì lay động, dường như có dã thú đang lẻn qua. Nhưng giờ này đã quá trưa, đoàn xa giá của Thái tử Trạch quốc thì đông đúc oai nghiêm, nào phải lúc để dã thú mạo hiểm xuất hiện giữa đường cái?

Chẳng lẽ là Thôi Bá Diệp đã ngầm bố trí từ trước?

Tiêu Chước trao cho Tiêu Phá một ánh mắt ra hiệu, cả hai thừa lúc hỗn loạn phía trước mà lặng lẽ bọc vòng qua đối diện, định xem thử rốt cuộc bên kia là người hay quỷ.

Cùng lúc đó, Mạnh Vũ thân pháp nhanh như cắt, nhảy vọt khỏi ngựa, lao lên xe ngựa của Thái tử, đẩy phu xe xuống không một chút do dự. Hắn cất giọng trấn an: "Điện hạ chớ sợ, mạt tướng sẽ lập tức khống chế xe ngựa!"

Đôi tay hắn siết dây cương đến nỗi gân xanh nổi rõ, cố gắng chế ngự hai con ngựa đang cuồng loạn. Nhưng chưa kịp ổn định, từ phía sau, hai chiếc xe ngựa khác nặng nề va sầm vào.

Mạnh Vũ loạng choạng, suýt ngã, phải bám chặt vào thành xe để giữ thăng bằng. Nhưng hai con ngựa phía sau đã phát cuồng, tung vó lao thẳng theo hướng Hàn Châu, dọc theo quan đạo như mất trí.

Thôi Bá Diệp phản ứng cực nhanh, lập tức dẫn binh áp sát xe ngựa Thái tử để hộ vệ. Nhưng trong cơn hỗn loạn của hơn mười cỗ xe ngựa, chỉ có chừng đó binh lính là kịp vọt tới gần. Ngựa chạy thì nhanh, người đuổi sao kịp? Dù có vài binh sĩ leo lên ngựa truy đuổi, vẫn bị bỏ lại phía sau một đoạn xa lắc.

"Mạnh Vũ! Hộ giá! Hộ giá!" Thái tử Tấn Cầu bị xóc nảy đến tái mét mặt mày, tay muốn giữ lấy cửa sổ xe để ổn định nhưng bị xe lắc mạnh hất ngược lại vào vách gỗ cứng. Đến giờ thái dương đã bầm tím, dáng vẻ vô cùng thảm hại.

Mạnh Vũ thử kéo cương nhiều lần nhưng bất thành. Cắn răng quyết đoán, hắn tung màn xe, khẩn thiết hô: "Điện hạ, đưa tay cho ta! Mạt tướng sẽ mang người nhảy khỏi xe!"

"Nhảy xe?!" Thái tử gần như phát khóc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Tốc độ xe nhanh thế này, nhảy xuống chẳng khác nào tự chặt tay chặt chân!

"Điện hạ!" Mạnh Vũ gần như hét lên, mắt lóe tia quyết tuyệt. "Nếu không nhảy, e là không còn kịp nữa rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!