Sáng sớm hôm sau, Thôi Linh ngồi một chiếc kiệu nhỏ từ phủ đi ra, thẳng hướng Đại Long cung, bái kiến Lý Vũ.
Lý Vũ giờ đây đang ở đỉnh cao sủng ái, mỗi ngày đều có không ít quan viên và thân quyến tìm cách vào yết kiến. Quan trường có quy tắc riêng của quan trường, hậu cung cũng có luật lệ ngầm của hậu cung. Thiên tử tính tình âm trầm khó lường, lại một lòng độc sủng nàng, khiến ai ai cũng e dè, không dám sơ suất nửa lời. Chỉ cần nàng buông nhẹ một câu trước mặt Thiên tử, là có thể quyết định sinh tử của một người.
Vị trí của nàng, tuy danh nghĩa chỉ là "mỹ nhân", nhưng trong hậu cung, chẳng ai dám dễ dàng đụng chạm – ngay cả Hoàng hậu cũng phải nhường nàng ba phần.
Khi nhận lấy thiếp bái kiến của Thôi Linh, Lý Vũ vừa tiễn phu nhân Thượng thư phủ rời đi. Nàng cầm tấm thiếp khá lâu mà không lên tiếng, khiến thị nữ đứng bên không khỏi dè dặt hỏi: "Mỹ nhân nếu không muốn gặp, để nô tì ra ngoài khéo léo từ chối."
"Mời Quận chúa vào đi."
Lý Vũ khẽ lắc đầu, rồi nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.
Thôi Linh bước thẳng vào, Lý Vũ cũng thuận thế đứng dậy, hơi cúi đầu thi lễ.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lý Vũ là người mở lời trước: "Quận chúa hôm nay giá lâm, chẳng hay là vì chuyện quan trọng gì?"
Thôi Linh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như trăng sáng đầu thu: "Thật ra cũng không có gì trọng đại. Chỉ là ta mới tới Kinh Kỳ, về tình về lý, đều nên đến thăm mỹ nhân một phen, coi như ra mắt có chút quà mọn."
Nói rồi, nàng lấy ra một chiếc hộp trang sức, hai tay dâng lên trước mặt Lý Vũ.
"Quận chúa thật sự khách khí quá."
Lý Vũ tiếp nhận hộp trang sức, nở nụ cười dịu dàng, đồng thời khẽ ra hiệu cho Thôi Linh dùng trà: "Đây là trà cống mà bệ hạ ban thưởng, nếu Quận chúa thích, có thể thưởng thức chút ít."
Thôi Linh nhấp một ngụm trà, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Thiên tử quả thật hết mực yêu chiều nàng. Loại trà cống này, Hoàng hậu mỗi năm cũng chỉ được hai lượng, vậy mà đến tay Lý mỹ nhân nơi đây, lại trở thành một thứ vật phẩm bình thường, như là món lễ tặng thân quen.
Nàng khẽ liếc mắt qua bụng dưới của Lý Vũ, trong lòng chợt thoáng nghĩ: Với sự sủng ái của Thiên tử đối với nàng như vậy, nếu là nam, chắc chắn sẽ là Thái tử trong tương lai. Từ đó, việc Tiêu Chước chọn nàng làm liên minh, không thể nghi ngờ chính là con đường tắt vương giả, đầy triển vọng.
Chỉ là, lòng người như gió thoảng mây trôi, khó mà nắm giữ. Dẫu cho Tiêu Chước có nâng nàng lên tận mây xanh, thì rốt cuộc chàng cũng chỉ là người ngoài cuộc. Còn Thiên tử, mới là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng. Mà lựa chọn Lý Vũ, há lại không mang theo muôn vàn hiểm họa?
Huống hồ, vị Lý mỹ nhân này đối nhân xử thế vốn ôn hòa nhã nhặn. Nói theo cách nhẹ nhàng là dịu dàng, mà thẳng thắn hơn lại là thâm trầm khó đoán. Trải qua một phen sinh tử, Thôi Linh không thể không sinh lòng cảnh giác bởi nàng biết, Lý Vũ hôm nay tuyệt đối không còn là ca cơ thuở nào ngây thơ chất phác trong phủ Yến Vương nữa rồi.
Từ xưa, chim chết vì mồi ngon, người mất mạng vì lợi. Thôi Linh tin rằng, ai rồi cũng mang theo vài phần tư tâm. Nhất là với Lý Vũ, người mà chỉ một ánh mắt cũng không đoán được lòng dạ. Thôi Linh chẳng thể không sinh lòng cảnh giác. Đặt mình vào vị trí của Tiêu Chước, nàng cũng không dám chắc bản thân có thể nhìn thấu được vị mỹ nhân này.
Chẳng trách...
Hôm nay, khi đối diện trực tiếp với Lý Vũ, cuối cùng Thôi Linh cũng hiểu được vì sao Tiêu Chước đến giờ vẫn chưa vội chọn Lý Vũ làm đồng minh. Tiêu Chước đâu phải nam nhi, nếu nàng muốn ngồi lên ngôi báu kia, con đường phải đi ắt hẳn sẽ quanh co, gian nan gấp bội những hoàng tử khác. Lựa chọn phủ Sở Vương hoặc nói chính xác hơn, là lựa chọn Thôi Linh quả thật có phần ổn thỏa và an toàn hơn nhiều so với đặt cược vào Lý Vũ.
Lý Vũ chăm chú nhìn Thôi Linh chậm rãi thưởng trà, bất giác mỉm cười hỏi: "Trà không hợp khẩu vị sao?"
Thôi Linh nuốt ngụm trà trong miệng, khẽ cười đáp: "Trà rất ngon, chỉ là ngon đến mức khiến ta muốn chậm rãi thưởng thức thêm đôi chút. Nếu có thất lễ, xin mỹ nhân lượng thứ."
"Quận chúa quá lời rồi." Lý Vũ dịu dàng nói, rồi khẽ ra hiệu cho thị nữ bên cạnh, "Quận chúa nếm thử thứ này xem sao."
Thị nữ dâng lên đĩa trà quả.
Thôi Linh nhón lấy một viên, nhẹ nhàng cắn thử, chợt nhớ ra hương vị quen thuộc: "Đây chẳng phải... là Đường chín tô sao?"
Loại trà quả này được chế biến từ chín loại trái cây chín mọng. Vị ngọt dịu tan nơi đầu lưỡi, rồi đọng lại chút chua nhẹ sau khi nuốt xuống, để lại dư vị vấn vương trên đầu môi, chót lưỡi. Khi còn bé, nàng từng ăn trong một buổi yến tiệc trong cung, khi ấy cũng từng đặc biệt yêu thích hương vị này.
Thấy nàng thích thú, Lý Vũ liền bảo: "Mang hộp đến, gói cho quận chúa một ít mang về."
"Vâng." Thị nữ vâng dạ, lui xuống.
Lý Vũ mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt như có chút xót xa: "Thường nghe nói quận chúa thể chất yếu ớt, hôm nay tận mắt thấy mới biết quả là có phần thật. Giờ dừng chân nơi Kinh Kỳ, càng nên chăm sóc bản thân thật tốt."
"Đa tạ mỹ nhân đã quan tâm." Thôi Linh nhẹ giọng đáp.
Đúng lúc ấy, Thiên tử Thôi Lẫm vừa hạ triều, từ ngoài bước vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!