Khi Tiêu Chước trở lại yến tiệc, sân khấu đang đến đoạn cao trào của khúc hát "Hoa hồng ban tân" chính là lúc tân nương và lang quân vừa động phòng, lang quân vừa ngân nga ca khúc, vừa vẽ mày cho thê tử.
Khúc hát ấy vừa kiều diễm, lại chan chứa thâm tình, lọt vào tai khiến Tiêu Chước không nhịn được khẽ mỉm cười.
Nghĩ đến đôi mày cong cong như liễu của Linh muội muội kia, nàng không khỏi tưởng tượng cảnh bản thân cũng từng nâng bút, nhẹ nhàng điểm một nét cho người ấy, cũng đâu phải không hợp.
Ý nghĩ này khiến bóng hình gầy gò của Thôi Linh chợt hiện lên trong trí nhớ nàng. Ánh nến ấm áp như vẫn còn sưởi ấm quanh đây, khiến lòng Tiêu Chước cũng bất giác dịu dàng hơn.
Đúng lúc nàng đang mơ màng thất thần, Tiêu Phá tiến lại gần, hạ giọng nói: "Vương thượng, Kim Ngọc Đường cả nhà đã rời khỏi yến tiệc."
Tiêu Chước hoàn hồn, nhíu mày liếc Tiêu Phá một cái đầy khó chịu, nghiêm giọng nói: "Ngăn lại."
"Tuân lệnh." Tiêu Phá lĩnh mệnh rời đi.
Tiêu Chước cũng không quay lại ghế ngồi mà đi thẳng xuyên qua hành lang. Có người tinh mắt nhìn thấy, vội vàng chạy đến cung kính nói: "Vương thượng, thịt rừng sắp nấu xong rồi, người không nếm thử một miếng sao?"
"Ta vốn đến chúc mừng Linh muội muội, rượu cũng đã uống, lễ vật cũng trao rồi, chủ nhân say đến chẳng còn biết gì, ta lưu lại cũng chẳng còn hứng thú." Tiêu Chước vừa nói, vừa vỗ nhẹ lên vai vị quan kia, "Các ngươi cứ từ từ uống tiếp, ta về thăm mẫu thân."
"Cung tiễn Vương thượng." Vị quan kia khom người, khẽ thở dài.
Tiêu Chước dường như đang trong tâm trạng rất tốt, chắp tay thong thả rời khỏi phủ, bước chân nhẹ nhàng như có gió xuân đưa đẩy.
Ngoài cửa phủ, hai mươi thị vệ Yến Vương phủ giáp binh san sát, chặn ngang xe ngựa nhà họ Kim trước cổng.
Kim Ngọc Đường vừa thấy Yến Vương đến, vội vàng nhảy xuống xe, bước lên nghênh đón, chắp tay cầu khẩn:
"Vương thượng, xin hãy mở lòng mà tha cho chúng ta một lần này."
"Yên tâm, đêm nay Linh muội muội đã vì các người mà mở lòng như thế, nếu cô vẫn cố chấp không chịu buông, chẳng phải phụ tấm chân tình của muội ấy rồi sao?" Giọng nói của Tiêu Chước đột nhiên đổi sắc, "Mạng sống thì cô để lại cho các ngươi, nhưng nỗi hờn này... cô còn muốn trút."
Nàng đã hứa tha cho họ một mạng, nhưng chưa từng nói sẽ để yên không truy cứu chuyện cũ.
Kim Ngọc Đường hoảng loạn đến mức chân tay rụng rời, khuỵu hẳn xuống đất:
"Người làm người chịu, chỉ mong Vương thượng đừng làm khó đến phụ nữ con trẻ trong nhà."
"Cũng chưa đến mức làm khó," Tiêu Chước nói rồi vòng qua người Kim Ngọc Đường, tiến về phía xe ngựa, vén màn xe lên. Dưới ánh đèn nơi cửa phủ, nàng nhìn rõ dung nhan của hai người bên trong.
Tần thị theo phản xạ ôm chầm lấy Kim Nguyên vào lòng, cầu khẩn trong giọng run run:
"Vương thượng xin tha mạng!"
Dưới ánh đèn nhập nhoạng, Kim Nguyên ngẩng đầu nhìn thấy rõ dung nhan tuyệt mỹ của Tiêu Chước. Đêm nay nàng không vận váy áo như thường, thân hình vận khải giáp thêu kỳ lân, tóc cột cao như thác đổ sau lưng, khí thế hiên ngang lẫm liệt.
Mà khoảng cách gần như thế này, Kim Nguyên mới cảm nhận rõ vị Yến Vương trong truyền thuyết, hóa ra còn tuấn mỹ mê người hơn lời đồn, gương mặt ấy so với thiếu niên phong nhã thường thấy còn tăng thêm ba phần tuấn tú, một nét phong lưu đượm gió đêm thu.
Nàng ngẩn ngơ nhìn đến thất thần, cho đến khi bàn tay Tiêu Chước nâng cằm nàng lên, ánh mắt đầy ý cười mà trêu chọc, Kim Nguyên mới sực tỉnh.
"Vương... Vương thượng..." Nàng mở miệng, mà đầu lưỡi như vướng tơ, nghẹn không thành lời.
Tiêu Chước khẽ nhếch môi: "Đẹp mắt."
Kim Nguyên như bị điểm huyệt, ngơ ngác không biết nên phản ứng ra sao.
Tần thị nghe được hàm ý trong lời Tiêu Chước, tuy đồn rằng Yến Vương xưa nay không vướng nữ sắc, nhưng đường đột v* v*n con gái trước mặt cha mẹ như vậy, trong mắt Tần thị tuyệt không phải chuyện lành.
Khổ nỗi bà lại chẳng dám đắc tội vị Vương gia này, chỉ có thể run giọng mà khẩn cầu, bàn tay run run định gạt tay Tiêu Chước khỏi cằm Kim Nguyên: "Còn mong Vương thượng... tha cho tiểu nữ một con đường sống."
Tiêu Chước bật cười, như gió lướt qua tai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!