Trên gương mặt Thôi Linh vẫn treo ý cười như cũ, nàng nhẹ nhàng đưa chén rượu ra, giọng nói ôn hòa như tơ lụa: "Ta nghe người ta nói, ở chốn Kinh Kỳ, rượu ngon nhất chính là loại Say Thần Tiên này. Nếu Tiêu tỷ tỷ có lòng thương xót, vậy hãy ngã nửa chén cùng ta, cùng nhau nếm thử chút dư vị cũng là tốt rồi."
Tiêu Chước bật cười nhạt, tay đề ấm rót rượu. Mắt thấy rượu đã rót quá nửa chén, nàng vẫn không hề có ý dừng tay.
Thương xót sao? Người động đến mẹ ta, người thân cốt nhục duy nhất trong cõi trần gian... Một chén rượu há có thể xóa nhòa nỗi hận?
Thôi Linh thấy rượu đã đầy tràn khỏi miệng chén, vẫn không hề lên tiếng nhắc nhở, chỉ lặng lẽ đưa tay tiếp lấy.
Xem ra hôm nay Tiêu Chước mang theo sát khí đầy mình, bước đầu không thể khuyên giải, vậy cũng chỉ đành cùng nàng đi tiếp đến cùng.
"Ai nha, Linh muội muội, sao không nhắc ta một tiếng?" Tiêu Chước nói rồi, nhẹ nhàng đặt ấm rượu xuống bàn.
Thôi Linh không chút do dự, mỉm cười dịu dàng: "Đa tạ Tiêu tỷ tỷ."
Nói xong, nàng ngửa đầu, một hơi uống cạn chén rượu tràn đầy ấy. Rượu cay nồng, như ngọn lửa trườn xuống cổ họng, thiêu đốt cả yết hầu khiến nàng nghẹn đến ho khan mãnh liệt.
Ngân Thúy vội vã tiến lên, dâng một chén trà nóng, tay nhẹ vuốt lưng quận chúa, lo lắng nói nhỏ:
"Quận chúa uống chậm thôi, kẻo làm tổn hại thân thể."
"Linh muội muội, cũng nên biết lượng sức mình." Tiêu Chước hơi ngẩng đầu, ánh mắt rũ xuống, đáy mắt như vực sâu u tối, nhìn không thấu.
Thôi Linh cuối cùng cũng dịu lại, bật cười vang dội:
"Không thử một lần, sao biết được Say Thần Tiên có thật khiến người say như thần tiên?"
"Thử hay không, kết cục cũng chẳng khác nhau."
Tiêu Chước chẳng buồn nhìn nàng, tự tay rót cho mình một chén khác. Mắt nàng lướt qua đám tân khách, lướt rất nhanh rồi dừng lại nơi Kim Ngọc Đường.
Ý cười nàng giảo hoạt và hiểm độc, nâng chén hướng về hắn, cao giọng: "Kim lão bản, cô kính ngươi một chén!"
Kim Ngọc Đường thân mình khẽ run, vội vàng nâng chén đứng dậy, cung kính cúi đầu:
"Thảo dân ngu dốt, nếu có điều gì thất lễ, mong Vương thượng rộng lượng tha thứ."
Nói xong, cũng một hơi uống cạn Say Thần Tiên.
Tiêu Chước chỉ nhấp một ngụm, liếc mắt nhìn Thôi Linh đầy khinh mạn: "Cô lại không phải là Tể tướng, trong bụng đâu cần chứa thuyền, Linh muội muội, lời ta nói có đúng không?"
Thôi Linh mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân:
"Cho dù không phải Tể tướng, thì Tiêu tỷ tỷ cũng là Yến Vương tôn quý nhất Kinh Kỳ. Tể tướng trong bụng có thể chứa thuyền, thì Yến Vương chẳng phải càng nên mang lòng dung chứa cả thiên hạ hay sao?"
"Linh muội muội cái miệng nhỏ này thật khéo ăn khéo nói, làm cô đột nhiên thấy thích rồi đấy."
Tiêu Chước uống cạn phần rượu còn lại trong chén, ánh mắt ngạo mạn nhìn chằm chằm vào Thôi Linh.
Thôi Linh vẫn ung dung đón lấy ánh nhìn ấy, mỉm cười nhẹ giọng:
"Tiêu tỷ tỷ chỉ mới thích ta một chút?"
"Ngươi còn muốn bao nhiêu?"
"Dân nữ bình thường, các đôi tỷ muội đều thân thiết không có khoảng cách."
Tiêu Chước bật cười lớn, không đáp lời nàng mà bất ngờ chuyển chủ đề: "Lợn rừng nướng làm tới đâu rồi?"
"Hồi Vương thượng, đang trong lúc xào nấu." Một vệ binh nhanh nhảu đáp lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!