Dùng qua canh thải độc do thái y điều chế, Tiêu Chước và Thôi Linh chỉ kịp nghỉ ngơi đôi chút, rồi lập tức bắt tay vào việc xem xét lại vụ ám sát xảy ra trong ngày.
Thích khách tổng cộng ba người, đều là cao thủ dùng cung nỏ. Tên nỏ có tẩm độc, may mắn là không phải loại kịch độc như "kiến huyết phong hầu", nhưng nếu chậm trễ cứu chữa thì cũng đủ lấy mạng người.
Trong ba tên, một bị Tiêu Chước bắn xuyên yết hầu, hai kẻ còn lại khi bị Ảnh vệ bắt được liền lập tức cắn vỡ túi độc trong miệng để tự tận. Vì thế, tạm thời xem như không còn chứng cứ rõ ràng.
Thôi Linh tay cầm nhẹ chiếc cầu ngọc, vòng quanh thi thể thích khách vài vòng, ánh mắt chưa từng rời khỏi thân xác lạnh lẽo ấy dù chỉ một khắc.
Tiêu Chước ngồi một bên, tay nâng chén trà. Trong toàn kinh thành, kẻ dám cả gan làm chuyện này không quá đầu ngón tay. Điều nàng cần bây giờ là một chứng cứ, để có thể nhân cớ mà xoay chuyển thế cục, ngược lại cắn trả một ngụm vào những kẻ kia.
Ban đầu, nàng không định cho Thôi Linh cơ hội bày tỏ ý kiến, nhưng ngẫm lại, người nàng chọn từ Thiên Nguyên đến đây, nếu không có chút bản lĩnh thì há lại lọt vào mắt nàng? Cũng tốt, nhân việc này để thử nàng một lần nữa, dò xét thực hư.
Suy cho cùng, Sở Châu cũng không phải chốn bình yên gì, bằng không thì một quận chúa bệnh tật đến độ thoi thóp, sao lại có ánh nhìn kiên định đến thế, nhìn thi thể lâu đến vậy mà vẫn không chớp mắt?
Trong lòng Tiêu Chước không khỏi cân nhắc tỉ mỉ. Nàng hồi tưởng lại khoảnh khắc Thôi Linh khi nãy dùng môi hút độc máu, lòng như có viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ, khẽ gợn lên một chút ấm nóng nơi tâm khảm.
"Thế nào rồi?" Nàng nhấp một ngụm trà, giọng pha chút tò mò.
Kẻ mưu sát Tiêu Chước làm sao dám để lại sơ hở? Thôi Linh quan sát hồi lâu, vẫn chưa tìm được điểm nào đặc biệt đáng nghi. Trên y phục không có dấu vết lạ, chỉ e bên trong mới có điều khả nghi.
"Dương Mãnh, cởi y phục hắn ra." Thôi Linh ngồi thẳng người, ra lệnh.
Dương Mãnh hơi ngập ngừng, dè dặt nhắc nhở: "Quận chúa, bọn này đều là mấy gã hán tử thô lỗ."
Tiêu Chước phì cười một tiếng: "Linh muội muội, thân thể đám người này xấu xí muốn chết, nhìn thôi cũng đủ đau mắt."
Thôi Linh từng thấy những thi thể còn thê thảm hơn thế nhiều.
Kiếp trước, khi Đại Hạ càn quét Sở Châu ba ngày, đi đến đâu cũng là cảnh cướp bóc, thiêu hủy, giết chóc tựa như địa ngục trần gian. Những ký ức đó, nàng cả đời không muốn lặp lại lần nữa.
"Thì sao? Ai chẳng có bốn chi một đầu, chẳng qua béo gầy khác nhau, nam nữ chẳng qua là khác biệt hình thể."
Một câu này khiến tất cả đều sững lại.
Ngân Thúy cảm thấy ánh mắt xung quanh có phần không ổn, vội kéo góc áo của Thôi Linh: "Ngài... quên mất thân phận quận chúa rồi sao?"
Thôi Linh không phải không nhớ, mà là lúc này, cái danh quận chúa ấy chẳng còn ý nghĩa gì. Giọng nàng bình thản:
"Vụ án xảy ra ngay trước mắt ta, người bị thương lại là cô cô của ta. Chỉ riêng điểm ấy, ta nhất định phải điều tra đến cùng." Nàng quay sang nhìn Tiêu Chước, trong lời nói phảng phất một nụ cười tự giễu.
"Ai nói nghiệm thi nhất định phải là nam tử?"
Trong lòng Tiêu Chước khẽ rung động, khoé môi nhếch lên: "Đúng vậy, ai quy định chứ?"
Nói rồi nàng đặt chén trà xuống, bước tới cạnh Thôi Linh: "Ta sẽ cùng Linh muội muội xem, xem cho rõ. Ta ngược lại muốn biết, ở Kinh Kỳ thành này, ai dám tung tin nhảm!"
Nói rồi, thấy Dương Mãnh còn do dự chưa động, nàng lập tức sai Tiêu Phá tiến lên lột bỏ y phục trên người thích khách.
Quả nhiên, những kẻ này đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Trên thân thể chẳng tìm thấy gì khác thường.
Tiêu Chước trông thấy Thôi Linh ngồi xuống, định đích thân kiểm tra, liền nhanh tay đưa ra một chiếc khăn tay: "Dơ, đệm cái này lên thì hơn."
"Ừm." Thôi Linh đón lấy, tay nắm cổ tay phải của một kẻ trong đó, khẽ lật sang một bên. Ánh mắt nàng khựng lại trong khoảnh khắc, nhưng rồi nhanh chóng rời đi như chưa có gì xảy ra.
"Xem ra, manh mối đứt đoạn rồi." Thôi Linh đứng dậy, đưa khăn trả lại cho Tiêu Chước. "Tiêu tỷ tỷ, trong lòng đã chắc chắn được gì chưa? Ai dám làm chuyện này?"
Tiêu Chước hơi nhíu mày, ra hiệu cho Tiêu Phá nhận lại chiếc khăn, rồi trầm giọng nói: "Có."
"Ồ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!