Năm Thái Bình thứ hai, mùa đông.
Tuyết lớn phủ kín Kinh Kỳ.
Khắp đường phố, người người hối hả mua sắm đồ Tết. Đại Đại ngồi trong cỗ kiệu mềm, đang trên đường tới phủ Thượng thư Hộ bộ. Dọc đường ngẫu nhiên có tiếng rao hàng vang dội át cả tiếng bước chân kiệu, toàn là các hàng rong bán son phấn, túi thơm.
Đại Đại vén rèm kiệu, đưa mắt nhìn ra ngoài.
Qua giao thừa chính là năm mới Đại Ung. Nhớ lại năm ấy Hàn Thiệu Công tạo phản, nàng từng cải trang giả nam, suýt nữa rời khỏi tòa thành này. Nào ngờ cuối cùng vận mệnh run rủi, lại chính tại nơi đây mà an cư bén rễ.
Nghĩ đến chốn ấm áp ấy, khóe môi Đại Đại bất giác nở nụ cười, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một quán nhỏ bán đậu hũ non bên đường.
"Dừng kiệu."
"Dạ, đại nhân."
Kiệu phu lập tức dừng lại. Đại Đại bước xuống từ cỗ kiệu, bộ quan phục đỏ rực dưới trời tuyết càng thêm rực rỡ chói mắt. Nàng đi thẳng tới quán đậu hũ nhỏ, chủ quán là một tiểu nữ oa chỉ chừng mười ba tuổi.
Tiểu nữ oa thấy Đại Đại tới gần, vội đặt quyển sách trong tay xuống, bước tới chào: "Nhà ta có đậu hũ ngọt và mặn, đại nhân muốn dùng loại nào ạ?"
Ánh mắt Đại Đại liếc qua trang sách vừa được đặt xuống, là quyển vỡ lòng giản đơn nhất.
"Những chữ trong sách ngươi đều nhận ra sao?"
Tiểu nữ hài hơi sững người, rồi gật đầu thật khẽ: "A tỷ đã dạy cả rồi ạ."
Đại Đại mỉm cười không nói, liếc nhìn trong thùng còn lại vài bát đậu hũ rồi lấy ra nửa thỏi bạc vụn đặt lên trang sách, nhẹ nhàng nói:
"Ta mua toàn bộ phần đậu hũ còn lại. Ngươi thu dọn sạp sớm một chút, quay về học bài đi. Trời đất giá lạnh thế này dễ làm hỏng thân thể."
Tiểu nữ hài như được sủng ái mà hoảng sợ, nhìn Đại Đại đầy cảm kích: "Đại nhân, cái này..."
"Học cho thật giỏi, sau này thi đỗ khoa cử. Biết đâu... chúng ta lại có ngày gặp lại trên triều đình." Đại Đại cười khẽ nói xong, quay sang gã sai vặt đi cùng: "Nhấc luôn thùng đậu hũ mang đi, ngày mai rửa sạch rồi gửi trả lại tiểu cô nương."
"Tuân lệnh." Gã sai vặt bước tới làm theo.
Tiểu nữ hài mắt sáng rỡ, không chớp mắt nhìn Đại Đại. Bộ quan phục đỏ rực kia giữa đêm tuyết trắng rực rỡ như ngọn lửa cháy bừng. Dù chỉ dưới ánh đèn lồng nhập nhoạng lúc hoàng hôn vẫn toả ra hào quang lấp lánh trên người nàng.
Không rõ vì sao, nhưng trong tim tiểu nữ hài bỗng thấy ấm áp đến lạ thường đến độ nóng ran. Không thể rời mắt khỏi bóng dáng Đại Đại.
Đại Đại khẽ xoa đầu tiểu nữ hài, xoay người lên kiệu, dần dần khuất bóng giữa gió tuyết.
Nàng không hề biết, chính cuộc gặp gỡ thoáng qua đêm nay đã trở thành bước ngoặt trong đời cô bé kia. Người sau này sẽ trở thành nữ Trạng Nguyên đầu tiên của Đại Ung.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Lại nói, gió tuyết càng lúc càng lớn. Từ đại môn phủ Hộ bộ Thượng thư đi vào tiền sảnh, trên vai áo và mũ quan của Đại Đại đã phủ một lớp tuyết mỏng. Nàng mang theo hơi lạnh bước vào, vừa ngồi xuống thì Uyển Uyển đã bưng nước nóng tới, vắt khô khăn rồi đưa tận tay.
"Lau nhanh đi, kẻo lạnh đấy."
"Được."
Đại Đại nhận lấy khăn lau qua đôi tay lạnh giá, sau đó để Uyển Uyển nhẹ nhàng phủi hết tuyết đọng trên người. Nàng lại dặn tỳ nữ mang lên thủ lô để ôm cho ấm.
"Đại nhân, đậu hủ này người muốn dùng ngọt hay mặn ạ?" Gã sai vặt đem đậu hủ bưng vào, có chút bối rối hỏi.
Đại Đại quay sang Uyển Uyển: "Ngươi muốn ăn gì?"
Uyển Uyển mỉm cười: "Ngươi ăn gì, ta ăn theo cái đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!