Sau buổi tảo triều, Tạ Ninh vuốt nhẹ món đồ chơi mới tỉ mỉ chạm khắc trong tay, đang chuẩn bị mang đến tặng cho Huyền Diên, người hôm nay đang thực hiện nhiệm vụ.
Nào ngờ bả vai bị ai đó vỗ nhẹ, Tạ Ninh quay đầu lại hỏi: "Bùi Thượng thư còn có chuyện công sao?"
"Xem như vậy." Đại Đại gật đầu, "Ra đây một chút, ta muốn nói chuyện."
"Được thôi." Tạ Ninh thở dài, đành phải theo Đại Đại rẽ sang một góc yên tĩnh không người.
Đại Đại liếc nhìn lồng ngực Tạ Ninh. Tạ Ninh theo phản xạ che lại, ngập ngừng nói: "Bùi Thượng thư, ngươi làm gì vậy? Ta sẽ méc Uyển Uyển cô nương đó!"
Đại Đại nén cười: "Tạ Ninh, ngươi không nghĩ đến chuyện khôi phục thân nữ sao? Trước kia là vì hoàn cảnh không cho phép, nhưng nay trong triều đã có không ít nữ quan, ngươi hoàn toàn có thể nhân lúc này mà khôi phục thân phận. Về sau cũng không cần phải bó ngực, giấu giếm nữa."
Tạ Ninh cuối cùng cũng hiểu ý nàng, cười khổ: "Ta cũng từng nghĩ tới. Nhưng nếu ta khôi phục, thì chẳng thể lấy vợ được nữa."
Đại Đại nheo mắt, cất tiếng đầy hàm ý: "Ồ?"
Tạ Ninh nghiêm túc nói: "Bệ hạ có thể lập Hoàng hậu là vì thời thế bắt buộc. Từ xưa đến nay, Hoàng hậu luôn là nữ tử. Nếu ta trở lại là nữ, thì sẽ chẳng thể đường hoàng cưới người mình thương, ta cũng không muốn nàng ấy bên ta cả đời mà không có danh phận."
Ánh mắt Đại Đại trở nên phức tạp: "Cũng đúng thật."
"Huống hồ, ta chen chân vào đám người ấy cũng coi như mật thám. Hễ có động tĩnh gì, ta đều có thể lập tức bẩm báo với Bệ hạ." Tạ Ninh từng phiêu bạt nhiều năm, đã thấy qua đủ mọi mặt tối.
"Nữ quân thì có thể một đời, có thể hai thế, nhưng đến đời thứ ba họ sẽ chẳng chấp nhận nữa." Nàng nói tiếp, chậm rãi nhưng đầy quyết tâm: "Con đường này còn dài. Càng nhiều nữ quân đăng cơ, thì càng nhiều nữ tử trong thiên hạ được hưởng công bằng. Không chỉ ta muốn làm mật thám, ta còn muốn nhận một nữ đệ tử giống như ta, nữ cải nam trang cả đời, trở thành tai mắt của Hoàng thái nữ điện hạ."
Đại Đại cười rạng rỡ: "Xem ra là ta đã xem thường ngươi rồi."
"Ngươi có điều ngươi muốn nói, ta cũng có điều ta muốn bày tỏ. Trăm sông rồi cũng quy về một biển cả thôi." Tạ Ninh khẽ cười, ý vị sâu xa.
Đại Đại gật đầu, bật cười trêu ghẹo: "Đã vậy thì sao ngươi không sớm vào triều xin bệ hạ ban hôn đi? Cứ ngày ngày phung phí năm tháng như thế, coi chừng sơ ý một chút người ta lại tìm được lang quân mất rồi đấy."
"Người ấy... tình cảm chưa khai thông, sao có thể dễ dàng như vậy?" Tạ Ninh tuy đáp vậy, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn thấy bối rối.
Lỡ như thực sự xảy ra thì sao?
Đại Đại hạ giọng, ghé tai nàng thì thầm: "Tình cảm khi đã chớm nở, đôi lúc chỉ trong khoảnh khắc là bừng sáng. Có khi chỉ một ánh nhìn cũng khắc sâu nghìn năm. Nếu ngươi để lỡ, dù có hối hận đến rách cả ruột gan cũng chẳng thể đuổi kịp người đã quay lưng mà đi."
Tạ Ninh trầm mặc.
Đại Đại vỗ vai nàng ba cái, mỗi cái nặng tựa một lời khuyên chân tình: "Tạ Thượng thư, hãy suy nghĩ cho thật kỹ."
Tạ Ninh nhìn theo bóng Đại Đại dần xa rồi đi về phía con đường nhỏ vắng vẻ. Nàng hướng mắt nhìn về nơi Huyền Diên đang làm nhiệm vụ, chậm rãi giấu món đồ chơi nhỏ trong tay vào sâu trong tay áo.
Nếu việc cầu hôn thành công, đợi đến ngày Huyền Diên trở thành thê tử của nàng, nàng sẽ dành cả đời yêu chiều nàng ấy, bất kể Huyền Diên thích thứ gì nàng đều sẽ tặng cho nàng bằng cả tấm lòng.
Cứ quyết định như vậy đi!
Sáng hôm sau, sau khi tảo triều kết thúc, Thôi Linh và Tiêu Chước giữ lại hai người ở lại điện, để các đại thần khác lui ra cũng sai cung nhân lui hết.
Huyền Diên không hiểu chuyện gì, cứ tưởng rằng Đế Hậu có việc đại sự cần truyền đạt, nên lập tức đứng nghiêm sẵn sàng tiếp chỉ.
Tạ Ninh thì lại thấp thỏm, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Hôm qua quả thật là một cơn xung động. Nghe xong lời Đại Đại liền chạy ngay đến gặp bệ hạ xin ban hôn, hoàn toàn không suy xét tới một khả năng: Nếu như Huyền Diên không muốn lấy nàng thì sao? Nếu nàng ấy không muốn, nàng cũng chẳng thể cưỡng cầu. Mà một khi đã nói ra rồi từ nay về sau e là đến làm bạn cũng chẳng còn giữ được.
Tiêu Chước và Thôi Linh nhìn nhau khẽ cười, rồi Thôi Linh lên tiếng trước: "Tạ Thượng thư, ngươi hãy tự mình nói với Huyền Diên đi."
"Ta sao?" Tạ Ninh có chút bất ngờ.
Tiêu Chước mỉm cười tiếp lời: "Lời bệ hạ nói ra, tất là thánh chỉ."
Tạ Ninh liền hiểu rõ ý tứ trong đó, cảm động cúi đầu, xoay người lại, hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc cất lời: "Huyền Diên tướng quân, ta muốn cưới ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!