Sáng sớm ngày thứ hai, buổi thiết triều diễn ra tại điện nghị chính như thường lệ. Bên cạnh long ỷ, nay có thêm một chiếc ghế phượng. Hoàng hậu cùng Hoàng đế đồng tọa Long đài, tiếp lễ bách quan.
Từ đời Tiêu Chước trở đi, các đời Hoàng hậu đều xuất thân danh môn kiêm tước Yến Vương cùng Hoàng đế đồng trị thiên hạ. Đó là tổ chế, cũng là quyền lợi mà Thôi Linh và Tiêu Chước đã từng tranh đấu để giành lấy.
Trong buổi thiết triều, Thôi Linh lệnh cho Lễ bộ bắt đầu chuẩn bị khoa cử, giao cho Lại bộ tuyển chọn quan viên mới từ hàng lục tuyển ưu tú. Vì nhân tài ngày càng hiếm hoi nên từ kỳ khoa khảo này trở đi, nữ tử tài năng ở các châu cũng được phép tham gia dự tuyển. Ban đầu chỉ là biện pháp bất đắc dĩ, nhưng rốt cuộc lại trở thành lệ cũ của Đại Ung.
Lễ bộ chia trường thi làm hai khu: nam thí sinh thi tại khu trái, nữ thí sinh tại khu phải. Kỳ này, Lễ bộ Thượng thư Bùi Ngọc và Hộ bộ Thị lang Đại Đại làm chủ khảo. Bùi Ngọc phụ trách chấm khu trái, Đại Đại phụ trách khu phải. Trải qua chín ngày, cuối cùng chọn được tổng cộng 137 người đỗ thủ sĩ.
Đáng tiếc nữ tử tham gia còn quá ít, chỉ có mười bốn người đỗ và được bổ nhiệm làm quan. Nhìn bảng danh sách cuối cùng, Thôi Linh và Tiêu Chước chỉ biết thở dài, cảm thán con đường còn dài, việc chấn hưng nữ tử tư thục là điều cấp bách. Nhưng các nàng vẫn tin tưởng, nếu cứ tiếp tục như vậy một ngày kia Đại Ung nhất định sẽ có nữ Trạng Nguyên. Chỉ là chuyện ấy là việc của khoa thi mùa xuân năm Thanh Bình thứ mười ba.
Ngày đầu tiên cùng Hoàng hậu đồng trị triều chính, sau khi an bài khoa khảo xong, Thôi Linh tiếp tục phân phó Binh bộ và Công bộ khẩn trương chế tạo quân bị, lại ra lệnh cho Hộ bộ khẩn trương thẩm định lại hộ tịch các châu để thực hiện chính sách miễn giảm thuế má.
Sau khi các công việc của Lục bộ được bố trí ổn thỏa, Thôi Linh liếc sang Tiêu Chước, đến lượt Hoàng hậu lên tiếng.
Tiêu Chước từ ghế phượng đứng dậy, cúi đầu hành lễ với Thôi Linh, rồi dâng tấu chương: "Thần thiếp xin được khởi tấu."
Thôi Linh nhận tấu chương, đọc nhanh qua một lượt, sau đó truyền Lưu công công chuyển xuống để bách quan cùng xem. Quan viên từ cao xuống thấp lần lượt đọc xong, đồng loạt tỏ ý tán đồng.
Tiêu Chước bước lên một bước, đứng thẳng giữa Long đài, chậm rãi cất lời:
"Đại Long cung, phía tả hữu của điện chính thường ngày đều để trống. Bản cung muốn cải tạo khu phía trái bên ngoài điện chính thành Trữ cung trở thành nơi chuyên dưỡng dục hoàng tộc hậu duệ. Dù là hoàng tử hay hoàng nữ, đều sẽ được nuôi dạy tại nơi này."
"Việc kế tự của hoàng thất liên quan đến quốc vận Đại Ung mang ý nghĩa trọng đại vô cùng. Bởi vậy, cần phải tuyển chọn người ưu tú nhập chủ Đông cung. Hoàng tử hay hoàng nữ đã sinh ra trong hoàng tộc, vốn hưởng đủ vinh hoa phú quý thì muốn có vương tước hay phong hào công chúa phải tự mình nỗ lực tranh lấy. Mỗi ba năm sẽ tổ chức một lần sát hạch nội bộ trong Hoàng thất.
Một mặt là để ngăn ngừa thói ỷ lại, mặt khác là tuyển chọn kẻ xuất sắc thực sự trong hoàng tộc."
Còn lý do thứ ba, bách quan trong triều đều hiểu rõ mà không tiện nói ra: Hoàng tử hay Hoàng nữ nếu đều xuất phát từ tầng thấp tự mình vươn lên thì có thể ngăn chặn triều thần từ sớm chia phe kết đảng. Càng có thể ngăn chặn việc hoàng tộc phân đất lập vương khắp nơi, gây loạn Kinh Kỳ.
Thiên gia làm gương, dân gian tự khắc noi theo.
Người bất tài dù sinh trong hoàng tộc thì cùng lắm cũng chỉ được hưởng phú quý một đời. Nếu hoàng tử hay hoàng nữ không được phong hào thì không thể tự mở phủ riêng. Không có tư cách khai phủ, sau lễ trưởng thành hoặc cập kê, họ chỉ có thể nhờ Lễ bộ sắp xếp một chỗ cư ngụ tại Kinh Kỳ thành. Triều đình sẽ chu cấp bổng lộc hoàng tộc cho họ trong đời này, còn đời sau có giàu sang hay không thì đành nghe theo mệnh trời.
Quy định này còn giúp Hộ bộ tiết kiệm được một khoản chi không nhỏ. Nếu hoàng tộc cứ tiếp tục sinh sôi, thì chỉ riêng khoản bổng lộc cho họ đã là con số kinh người.
Người có tài, bất luận nam hay nữ, đều có thể được chọn làm Trữ quân, nhập chủ Đông cung. Những người còn lại, hoặc sẽ được phong Vương, hoặc phong Công chúa, cấp trạch ở Kinh Kỳ, triều đình cũng sẽ ban cho chức quan nhất định để họ tiếp tục cống hiến.
Chỉ có điều binh quyền tuyệt đối sẽ không giao cho họ.
Vệ quân Kinh Kỳ từ nay về sau, sẽ chỉ là thân vệ của Thiên tử, do đích thân Hoàng đế nắm giữ hổ phù.
Giải quyết xong việc trong hoàng thất, tiếp theo là phải xử lý vấn đề hiệu suất của quan viên.
"Đại Long cung nên cải tạo lại, chuyển đổi khu vực ngoài cung chính thành sáu cung điện riêng. Gom các nha phủ của lục bộ về đó." Tiêu Chước ung dung lên tiếng. "Công việc của các bộ vốn phức tạp lại ràng buộc lẫn nhau. Nếu có thể quy tụ cùng một nơi, thì vừa tiết kiệm công sức vừa nâng cao hiệu quả. Quan viên khỏi phải vất vả qua lại tránh lãng phí sức lực.
Hơn nữa, nếu quốc gia lâm vào tình thế cấp bách cũng có thể kịp thời dâng tấu trình lên."
Dĩ nhiên, Tiêu Chước không nói rõ một tầng ý nghĩa sâu xa khác: chỉ cần tăng cường vệ binh Kinh Kỳ canh giữ sáu cung ấy, là có thể khống chế mọi động tĩnh của quan viên. Các quan tập trung làm việc, lại vì dè chừng lẫn nhau, người đông tai nhiều, muốn tụ họp bàn bạc riêng tư là chuyện tuyệt đối không thể. Còn khi đã rời cung, bên ngoài vẫn còn tử sĩ ở các tửu lâu như Cửu Cù dõi theo. Như thế dễ dàng kiểm soát hòng ngăn chặn quan viên âm thầm cấu kết gây hại đến hoàng quyền.
Một số quan viên ở các phủ dĩ nhiên hiểu được chiêu này hiểm độc nhường nào nhưng không tìm ra lý do để phản bác chỉ đành ngoan ngoãn tuân theo.
Khi người trong hoàng thất đã nằm trong vòng kiểm soát, quan viên cũng nằm trong tay, thì hoàng quyền ắt sẽ vững như bàn thạch.
Mà đã nắm đại quyền trong tay, nàng vẫn không quên tâm nguyện thuở đầu vì thiên hạ nữ tử mà làm điều nên làm.
"Xem ra, chư vị không có dị nghị?" Thôi Linh đúng lúc lên tiếng hỏi ý chư thần.
Chúng thần đồng loạt bái lạy: "Hoàng hậu góp lời, chính là thượng sách trị quốc. Thần không có dị nghị."
"Vậy thì cứ theo lời Hoàng hậu mà làm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!