Ngân Thúy dìu Thôi Linh về xe ngựa, vội vã kiểm tra vết thương ở tai. Nhìn thấy vành tai vừa sưng vừa đỏ, lòng nàng xót xa không chịu nổi:
"Sao lại có người chẳng biết nặng nhẹ như thế chứ?"
Thôi Linh khẽ sờ lên tai, trầm giọng đáp: "Nơi này là Kinh Kỳ. Địa bàn của nàng. Đúng mực hay không, đều do nàng định."
Ngân Thúy càng thêm lo: "Quận chúa, hay là chúng ta nghĩ cách sớm quay về Sở Châu thôi... Nơi này thật không thể ở lâu. E rằng càng chậm trễ, càng dễ xảy ra chuyện."
"Đi không được." Thôi Linh biết rõ trong lòng.
Hiện tại nàng chẳng khác nào một quân cờ trong tay Thiên tử, bị đặt cược để khống chế Sở Vương. Thiên tử tuyệt đối sẽ không cho nàng rời khỏi Kinh Kỳ. Huống chi, nếu phân tích kỹ những lời Tiêu Chước từng nói, thì e rằng y cũng không định để nàng rời khỏi nơi này. Thậm chí, nàng có một ảo giác mãnh liệt, bản thân chẳng khác nào một quân cờ bị đóng chặt trên bàn cờ lớn, bất kể có muốn hay không, đều không thể thoát thân.
Ngân Thúy lúc này thật sự quýnh lên: "Nếu không..."
"Đó là nước cờ cuối cùng." Thôi Linh lắc đầu, cho đến phút chót, nàng tuyệt đối không muốn nhờ đến người của Tam cữu, càng không muốn để Tam cữu vì nàng mà mạo hiểm. Nói cách khác, dù vị trí hiện tại đầy rẫy hiểm nguy, nhưng đó cũng là một thế đứng tuyệt vời. Nếu muốn dò xét thực hư của các thế lực ở Kinh Kỳ, nàng tuyệt không thể từ bỏ thân phận Chiêu Ninh quận chúa.
Điều kiện tiên quyết chính là Tiêu Chước thật sự có cách khiến Thiên tử thu hồi chiếu thư ban hôn.
"Ôi, vậy phải làm sao bây giờ đây..." Ngân Thúy đau khổ nhíu mày.
"Đến đâu hay đến đó." Thôi Linh thầm hạ quyết tâm.
Nàng sẽ không như đời trước, để bản thân bị cuốn đi một cách bị động. Hiện tại, ánh mắt toàn thành đều đang đổ dồn về phía nàng, đó không hẳn là một điều hay. Tiêu Chước có toan tính gì, là chuyện của y, nhưng nàng cũng không thể chỉ ngồi yên chờ đợi.
Nàng đã đọc tấu chương của cha, bên trong từng ám chỉ đến chuyện Hàn Thiệu Công có khả năng thông đồng với Đại Hạ, thế nhưng đêm qua Thiên tử không hề nhắc đến nửa lời.
Là do chưa kịp nói, hay là cố tình bỏ qua?
Nếu là chưa kịp nói, thì trong buổi chầu sớm hôm nay, Thôi Lẫm tất sẽ cùng các đại thần bàn bạc, thế nhưng lại chẳng thấy gì.
Nếu là cố ý bỏ qua...
Về chuyện Hàn Thiệu Công thông đồng với Đại Hạ, tuy có người của mật thám làm chứng, nhưng dưới trướng ông ta có vô số thuộc hạ, chỉ cần đưa ra một người thế thân, tội danh liền bị phủi sạch.
Thiên hạ đồn rằng Thiên tử tính tình thất thường, nhưng trong mắt Thôi Linh, vị đường đệ này không phải kẻ ngu muội. Những chuyện không thể nắm chắc phần thắng, y sẽ không liều lĩnh ra tay. Đêm qua chiếu thư ban hôn không thành, chẳng khác nào một hồi cảnh cáo gửi đến Sở Châu. Nếu không thể thành công lung lạc Sở Châu, lại tùy tiện trị tội Hàn Thiệu Công, chỉ sợ phản tác dụng.
Vạn nhất các thế lực bắt đầu cảm thấy bất an rồi bí mật kết minh, thì đối với vị thiếu niên Thiên tử này mà nói, là điều vô cùng bất lợi.
Vì thế, giữ im lặng chính là lựa chọn ổn thỏa nhất.
Chỉ tiếc rằng, nếu mọi việc đều ẩn nhẫn như thế, thì vũng nước đọng ở Kinh Kỳ này e rằng khó lòng khuấy động.
Nghĩ đến đây, Thôi Linh đã vạch ra vài chuyện lớn cần làm tiếp theo. Đầu tiên là nhân mạch, không có quan hệ thì ở Kinh Kỳ chẳng khác nào phế nhân, vừa câm vừa điếc, chỉ biết bị động mà chịu trận.
"Ngân Thúy, chúng ta về Tĩnh Uyển trước. Sau đó ngươi đi mời Tam cữu tới gặp ta." Thôi Linh càng nghĩ càng thấy, trong toàn thành Kinh Kỳ này, người duy nhất nàng có thể dựa vào chính là Tam cữu
- Kim Ngọc Đường.
Ngân Thúy gật đầu dứt khoát, vén rèm xe định nhìn xem Hứa Uyên có quay lại chưa. Dù sao hắn là người đánh xe, nếu hắn không quay lại, xe ngựa cũng không thể đi.
"Sao Hứa công tử vẫn chưa quay lại vậy..." Ngân Thúy lẩm bẩm lo lắng.
Nghe vậy, Thôi Linh cũng đưa đầu ra ngoài, đảo mắt nhìn quanh, rồi nói: "Xuống xe, chúng ta đi bộ về."
Hứa Uyên đã can thiệp quá sâu vào chuyện này, Tiêu Chước tuyệt đối sẽ không để hắn quay về Tề Châu. Dù sao hắn cũng thân quen với Tam công tử phủ Trấn Sơn Vương, cũng xem như người trong phủ đó.
"A?" Ngân Thúy chau mày. Nàng nhớ rõ xe ngựa đã chạy suốt nửa canh giờ, nếu giờ đi bộ quay lại, nàng và quận chúa e rằng phải đi cả hai canh giờ.
Thôi Linh không chần chừ, nhảy xuống xe ngựa, liếc mắt nhìn ngựa kéo xe rồi bắt đầu tháo dây cương: "Cưỡi ngựa trở về, sẽ nhanh hơn. Ngân Thúy, lại đây giúp ta một tay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!