Màn đêm buông xuống, Tiêu Chước liền sai người áp giải Thôi Tùng vào ngục Kinh Kỳ.
Sau khi xử lý xong thương thế cho Thôi Tùng, Hứa Uyên vốn định lặng lẽ rút lui, nào ngờ khi đi tới cửa nhà lao, lại bị Tiêu Chước giữ lại.
"Ngày mai ta sẽ nhờ ngươi làm một việc. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, ta sẽ cho ngươi một con đường sống."
"Vương thượng có gì cứ việc sai bảo!"
Tiêu Chước khẽ cười, nét cười phảng phất vẻ hài lòng, rồi đột ngột nghiêng người, ghé sát bên tai Hứa Uyên, thì thầm:
"Ngày mai, ngươi đến bắt mạch cho Linh muội muội, sau đó dẫn nàng tới Kinh Giao..."
Hứa Uyên lắng nghe từng chữ. Nhưng hơi thở thơm dịu của Tiêu Chước phả nơi vành tai khiến hắn khó giữ vững tâm trí. Dẫu cố ép mình bình tâm, nhưng vẫn không khỏi dao động.
Nữ tử như nàng, vừa kiều diễm vừa cao quý, khiến người ta vừa mê luyến vừa e dè.
Biết rõ tiến một bước là vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn sinh lòng vọng tưởng, luôn tự hỏi: Liệu ta có phải người được Thượng Thiên ưu ái?
Tin tức Thôi Tùng, con trai Trấn Sơn Vương bị giam vào ngục chẳng bao lâu đã truyền đến tai Thiên tử. Cùng lúc ấy, một tin khác cũng theo gió bay đến: Đêm qua Yến Vương thăm Chiêu Ninh quận chúa, sau đó chẳng màng thánh chỉ mà đưa nàng đi mất.
Ánh mắt Thiên tử trầm xuống, sát ý chợt lóe.
Lý Vũ thoáng cảm nhận luồng khí sát phạt quanh người bệ hạ, liền dâng một chén trà nóng, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt ngài.
Thôi Lẫm đưa tay nhận trà, dùng nắp nhẹ nhàng khuấy nổi lá, như đang chờ đợi điều gì.
Lý Vũ lặng lẽ đứng sau lưng, ngón tay mềm mại xoa bóp nơi vai bệ hạ. Xương vai thiếu niên còn mảnh mai, nàng xoa bóp vừa sức, không nặng không nhẹ.
Cảm giác dễ chịu khiến Thôi Lẫm dãn nhẹ ấn đường, cất giọng: "Trẫm cứ ngỡ ngươi sẽ nói gì với trẫm."
"Nói điều gì cơ?" Lý Vũ mỉm cười hỏi lại.
Thôi Lẫm nắm lấy tay nàng, siết nhẹ, nghiêng đầu nhìn: "Yến Vương phủ từng cứu ngươi một mạng. Nay nàng làm sai, lẽ nào ngươi không định nói gì với trẫm?"
Lý Vũ giả vờ ngơ ngác: "Yến Vương phạm tội sao?"
"Nội thị vừa rồi nói, ngươi không nghe thấy?"
Lý Vũ làm ra vẻ bừng tỉnh, nét mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ: "Thì ra bệ hạ nói đến chuyện đó."
Thôi Lẫm không đùa nữa, chợt siết lấy cằm nàng, ép nàng phải nhìn thẳng mình.
"Thiếp là người hậu cung, không tiện bàn chuyện quốc sự." Lý Vũ nói khẽ, giọng chân thành.
"Nhưng trẫm muốn nghe lời thật."
Lý Vũ hơi nhíu mày, hạ mi nói nhỏ:
"Thiếp cho rằng, Yến Vương làm như vậy, ắt có nỗi riêng. Bệ hạ ngày mai nên triệu nàng vào cung, hỏi cho rõ ràng."
Thôi Lẫm khẽ cười: "Nàng đã dám làm, hẳn cũng có lý do khiến trẫm không thể không tha."
"Nếu là vì bệ hạ mà làm, sao bệ hạ không thuận nước đẩy thuyền?" Lý Vũ đau lòng vuốt gương mặt Thiên tử.
"Thiếp tuy ngu dốt, chẳng hiểu đại nghĩa, chỉ biết một điều. Thần tử nếu việc mình làm là vì quân thượng, thì là trung. Nếu gây hại cho quân, chính là gian."
"A Vũ, ngươi thấy Yến Vương là trung hay là gian?"
"Nàng cũng như thiếp, đều là nữ nhân. Một nữ tử thì có thể làm nên chuyện gì to tát? Cùng lắm cũng chỉ là giúp chồng dạy con, như là..." Lý Vũ nói nửa câu, bỗng nhận ra mình đã quá lời, vội cúi đầu, im bặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!