Văn võ toàn triều, kẻ a dua nịnh hót không ít, kẻ mượn gió bẻ măng lại càng nhiều. Vừa thấy Thiên tử vô cùng vui vẻ, liền ào ào hùa theo Tiêu Chước, từng người một thi nhau tán tụng công lao của Thôi Lẫm.
Tiêu Chước cười cười đầy vẻ chán ghét, lại trở về ngồi vào yến tiệc. Nàng dùng đầu vai đụng nhẹ Thôi Linh, khẽ hỏi nhỏ: "Linh muội muội còn giận ta sao?"
Thôi Linh không hiểu nổi vì sao đêm nay Yến Vương lại nhiều lần cố ý thân cận nàng như vậy. Khóe mắt nàng liếc ra sau lưng Tiêu Chước, chính là Tiêu Phá. Nàng có thể khẳng định, người tướng sĩ hiện lên trong mộng chính là hắn. Tuy đều mang dòng dõi hoàng thất, nhưng một người ở Sở Châu, một người nơi Kinh Kỳ, dù có quen biết từ thuở nhỏ, cũng khó mà coi là nghĩa giao kim lan.
Huống hồ, trong hoàng thất, có mấy ai giữ được thứ tình nghĩa kim lan chân thành?
Thế gian thường bảo, Thiên tử hỉ nộ vô thường, coi nhân mạng tựa cỏ rác. Nhưng vị Yến Vương này dường như cũng không phải dạng dễ bị kinh sợ. Nữ tử thống lĩnh binh quyền, nhất là thuộc Kinh Kỳ vệ, vốn là thân binh của Thiên tử, nếu không có bản lĩnh tuyệt luân, sao có thể trấn áp chúng tướng?
Người như nàng, nếu thân cận kẻ khác, nhất định là có mưu toan.
Nàng họ Tiêu, chẳng phải họ Thôi. Nếu muốn xưng đế, đầu tiên phải trừ sạch họ Thôi. Nhưng nếu thật sự ra tay, kẻ bất phục sẽ nhân danh "vì Thôi thị báo thù" mà không ngừng phản kháng. Đại Ung yên ổn năm châu chưa được bao lâu, lòng người chưa vững, nếu ép buộc xưng đế, ắt chỉ dựng nên một triều đại ngắn ngủi. Huống chi, mẫu thân nàng chính là trưởng công chúa Đại Ung, lẽ nào nàng lại có thể xuống tay với chính mẹ mình?
Thôi Linh nghĩ ngợi, nếu không thể xưng đế, chỉ còn nước thoái lui mà mưu cầu đường khác. Trong hoàng thất thay một người, phò tá người ấy thành quân vương. Đương kim Thiên tử đối với nàng một lòng tín nhiệm, đã xem như là tột đỉnh quyền thế trong triều, nàng còn có thể toan tính gì thêm?
Nếu nàng và Thiên tử sớm đã kết oán, thì vì cầu tự bảo thân, kẻ đáng để nàng lựa chọn, lẽ nào không phải là Thôi Tùng?
Nàng lặng lẽ quan sát Thôi Tùng. Nếu thực sự được Vương thúc coi trọng, tất sẽ không bị phái đến dự yến tiệc này. Một người chẳng có mấy phần kinh nghiệm quan trường, không giỏi lấy lòng người, chính là con rối thích hợp nhất. Tiêu Chước vì sao lại buông bỏ lựa chọn ấy, quay sang nàng tỏ ra thân thiện?
Thôi Linh thật sự nghĩ mãi cũng không thông.
Tiêu Chước thu mọi biến hóa thần sắc của nàng vào đáy mắt. Những năm trà trộn nơi triều chính, thuật xem người của nàng cũng chẳng kém bao nhiêu.
Nửa ngày không thấy Thôi Linh trả lời, nàng đích thân rót cho nàng một chén, giọng nhẹ như gió xuân: "Linh muội muội, ta xin lỗi muội. Đừng giận ta nữa nha."
"Không cần." Thôi Linh lạnh nhạt đáp, nhích người tránh đi, kéo xa khoảng cách với Tiêu Chước chừng một thước.
Tiêu Chước từ trước đến nay chưa từng bị ai đối đãi lạnh nhạt như thế. Đặt bầu rượu sang một bên, nàng nghiêng đầu ngắm nhìn Thôi Linh, ánh mắt như cười như không, tựa hồ nghĩ đến mai sau còn lắm điều hay ho, không khỏi bật cười khe khẽ.
Thôi Linh có chút không tự nhiên, quay đầu đối mặt ánh nhìn của Tiêu Chước.
Dẫu không nói gì, nhưng trong mắt nàng đã ánh lên tia cảnh cáo rõ ràng. Nếu còn dám càn rỡ, nàng sẽ không khách khí. Trước đó, nàng còn liếc nhìn lòng bàn tay của Tiêu Chước như ngầm nhắc nhở.
Lúc này lòng bàn tay Tiêu Chước nóng bừng, đặc biệt nơi bị Thôi Linh lén véo. Nàng là người thông minh, sao có thể không hiểu ý nàng kia. Đã không thích kiểu ôn nhu ngọt ngào này, vậy thì đổi cách khác, một lần nữa lãnh giáo thử xem.
"Bệ hạ, lần này Sở Châu đại thắng, chẳng phải người từng nói sẽ trọng thưởng Tĩnh Hải Vương bá một nhà sao?" Tiêu Chước bất ngờ mở lời nhắc nhở.
Thôi Lẫm mỉm cười, tiếp ngay lời nàng. Trung thu tiệc đoàn viên lần này vốn cũng vì những việc ấy mà bày ra, giờ rượu đã ba tuần, cũng nên xét công ban thưởng.
"Trẫm suýt nữa thì quên mất." Thôi Lẫm buông ly rượu, nói tiếp: "Đáng tiếc, hôm nay Vương bá không có mặt, chỉ có thể để Chiêu Ninh huyện chủ thay mặt lĩnh chỉ."
Thôi Linh nghe xong liền đứng dậy, cúi đầu bước ra giữa đại điện, nghiêm cẩn quỳ xuống chờ tiếp chỉ.
"Đại Hạ vô cớ phạm ta Đại Ung, Tĩnh Hải Vương dẫn quân đánh lui địch, bảo vệ từng tấc đất giang sơn, công lao ấy là không nhỏ! Trẫm nay đặc biệt phong Tĩnh Hải Vương làm Sở Vương. Năm xưa Tiên đế ngay cả phong quận vương cũng không dễ dàng, nay trẫm đã dành cho Vương bá sắc phong cao nhất mà trẫm có thể ban." Nói rồi, Thôi Lẫm đưa mắt ra hiệu cho tổng quản thái giám.
Thôi Linh hiểu rất rõ ý tại ngôn ngoại của câu nói ấy, Thiên tử chẳng qua đang đánh tiếng cho Thôi Bá Diệp biết chừng mực.
"Thần nữ thay phụ thân tạ ơn bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Sau khi dập đầu tạ ân, tổng quản thái giám liền đem chiếu thư sắc phong Sở Vương dâng tận tay nàng. Nàng siết chặt dải lụa vàng, trong lòng có chút xúc động.
Nay Thái tử chưa lập, Đông cung để trống, phụ thân nhận được sắc phong này, chẳng khác nào trở thành một vị trấn sơn vương danh chính ngôn thuận ở Tề Châu. Nếu một mai Thiên tử có bề gì, thì phụ thân kế thừa đại thống chính là chuyện hợp lẽ trời.
Mưu được Thiên tử mệnh, cũng đồng nghĩa với mưu lấy thiên hạ. Tựa hồ, sự tình lại dễ dàng hơn một chút.
"Chiêu Ninh huyện chủ, trẫm nơi này còn một đạo thánh chỉ, đặc biệt dành cho ngươi." Thôi Lẫm lấy ra một đạo thánh chỉ khác, đưa cho thái giám, lệnh hắn chuyển đến tay Thôi Linh.
Trong lòng nàng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành. Đạo chiếu thư này không công bố giữa đại điện, nhất định bên trong giấu điều gì khó nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!