Chương 1: Mưa thu

Đại Ung, năm Hi Bình thứ ba, mùa thu.

Thủy binh Đại Hạ đánh thẳng vào Bắc Cảnh. Tĩnh Hải Vương Thôi Bá Diệp thân chinh dẫn ba vạn tinh binh Sở Châu nghênh chiến. Hôm sau, Tĩnh Hải Vương bại trận, chiến tử nơi sa trường. Ba vạn tinh binh cùng chiến hạm đều bị đốt sạch giữa biển khơi. Đại Hạ cướp phá Sở Châu suốt ba ngày rồi rút lui trong điệu bộ nghênh ngang. Thiên tử giận dữ, hạ chỉ tru di toàn tộc.

《 Đại Ung sử ký · Tĩnh Hải Vương truyền》

Thành Sóc Hải, châu phủ của Sở Châu đang vào độ mưa thu rả rích. Cơn mưa phùn hòa cùng gió lạnh thấm đẫm từng mái ngói vọng lâu, rõ ràng chưa sang đông mà khắp nơi đã phảng phất khí lạnh thấu xương.

Binh mã của Kinh Kỳ đã tiến vào chiếm đóng Sóc Hải. Trưa nay, quan giám trảm sẽ áp giải thân tộc của Thôi Bá Diệp ra pháp trường, giữa thanh thiên bạch nhật, hành hình tru di để làm trò cho bách tính.

Từng giọt mưa nặng nề tí tách rơi xuống, buổi trưa chỉ còn một khắc là tới.

Quan giám trảm đã tới pháp trường. Vừa đặt chân dưới mái hiên, gã sai vặt đi cùng lập tức thu dù lại, nước mưa theo đó run rẩy rơi xuống, chiếc dù được dựng vào cột trụ bên cạnh.

"Đại nhân, mời dùng trà." Huyện thừa nâng chén trà dâng lên, đôi tay khẽ run.

Trà còn nóng, mà lòng đã lạnh.

Quan giám trảm khẽ nâng chén trà, dùng nắp gạt nhẹ bã trà nổi trên mặt, mắt dõi về phía hình đài mười bước bên ngoài, chợt hỏi: "Ngươi có biết vì sao bọn họ bị xử trảm không?"

Huyện thừa không dám đáp, chỉ thở dài một hơi.

Cả Sở Châu đều biết, nếu không nhờ Tĩnh Hải Vương tử chiến đến hơi thở cuối cùng, tự tay đánh chìm lương hạm của Đại Hạ, thì kẻ địch sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội thâm nhập Đại Ung. Giữa Đại Hạ và Đại Ung cách trở biển khơi, cho dù là chiến hạm tối ưu của Đại Hạ cũng phải mất nửa tháng lênh đênh mới đến được hải vực Đại Ung. Ba ngày cướp bóc không đủ tích trữ lương thực để chống lại quân viện binh đánh tới, nên Đại Hạ mới đành uất ức rút lui.

Dẫu Thôi Bá Diệp bại trận, thì cũng coi như giữ được biên cảnh Đại Ung.

Chuyện ấy, không chỉ bách tính Sở Châu rõ, mà vị thiếu niên Thiên tử đang ngồi trên long ỷ ở Kinh Kỳ cũng hiểu rõ. Xét đến cùng, Thôi Bá Diệp chính là thân thúc của Thiên tử, là huynh trưởng của tiên đế.

Thiên tử vốn không nên giáng tội nặng như thế.

Nhưng vị thiếu niên đế vương này, từ lúc đăng cơ đã nổi danh là hỉ nộ vô thường. Hôm trước còn trọng dụng một vị đại thần, hôm sau đã có thể hạ lệnh trượng sát ngay tại triều đường. Chính sự bất trắc ấy khiến lòng người Đại Ung lúc nào cũng phập phồng bất an, chẳng ai biết ngày mai triều cục sẽ biến chuyển ra sao.

Quan giám trảm khẽ nghiêng người lại gần chén trà bên cạnh, nhấp một ngụm nhỏ, chậm rãi nói: "Trà Sở Châu này, nguội thật nhanh." Dứt lời, hắn liếc mắt về phía đồng hồ rồi dặn dò: "Sắp tới giờ, ngươi đi lo liệu tiễn các nàng một đoạn."

"Vâng." Huyện thừa cúi đầu lĩnh mệnh, thối lui ra mái hiên nhà hạ, đưa tay che mưa bụi, tự đi phủ lao áp giải Tĩnh Hải Vương nữ quyến đến pháp trường hành hình.

Lao phủ cách pháp trường không bao xa, chỉ cần xuyên qua một con hẻm nhỏ ẩm thấp. men về bên trái là đến lao phủ của thành Sóc Hải. Huyện thừa tới nơi, hai tên nha dịch vội vã mở cổng, cung kính mời vào.

Vừa bước vào được ba bước, ông dừng lại, phủi vội mưa bụi bám trên người rồi mới tiếp tục tiến lên.

Bình thường lao phủ đã ẩm thấp khó chịu, vì tạm giam nữ quyến Tĩnh Hải Vương nên huyện thừa đặc biệt sai người đốt lửa sưởi bên trong, lại tìm thêm hai bà tử tận tâm chăm sóc. Cũng không hẳn vì bọn họ can đảm trái lệnh mà hậu đãi nữ quyến, mà bởi Chiêu Ninh huyện chủ, con gái độc nhất của Thôi Bá Diệp, trời sinh thân thể yếu đuối, chẳng chịu nổi cái lạnh giá này.

Lao phủ nghèo túng, nếu nàng chết vì rét trước khi ra pháp trường, e rằng Thiên tử sẽ nổi giận, giáng chỉ trách tội, kết cục của bọn họ cũng không khá hơn là bao.

Ánh nến lờ mờ chiếu lên bức tường giam phủ đầy rêu mốc, lặng lẽ hắt bóng một thân ảnh gầy gò.

Thôi Linh khoác trên mình chiếc áo mỏng màu trắng, quay lưng về phía cửa ngục, ngửa đầu nhìn qua ô cửa sổ. Cai tù trông nàng cũng chẳng nhớ rõ nàng đã đứng như thế bao lâu, chỉ biết nàng không hề đụng đến chút thức ăn nào.

Huyện thừa bước đến gần cửa phòng giam, liếc nhìn mâm cơm dưới chân nàng, chỉ là rau xanh và cơm gạo lức, có lẽ cả đời huyện chủ chưa từng phải ăn qua loại cơm canh cẩu thả như vậy.

"Đi thôi." Thôi Linh chậm rãi xoay người, sắc mặt tái nhợt như sáp, mỏng manh như một con búp bê sứ sắp vụn vỡ, khí lạnh thoát ra quanh người, hệt như tên gọi của nàng.

Huyện thừa từng gặp Chiêu Ninh huyện chủ. Năm ngoái, vào ngày hội Thượng Nguyên, nàng đã xuất hiện để cứu tế bách tính khốn khổ trong thành. Khi ấy nàng cũng mảnh mai yếu đuối, nhưng vẫn phảng phất sinh khí hơn bây giờ vài phần.

"Huyện chủ... vẫn nên ăn lấy vài miếng." Huyện thừa nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Ta không ăn nổi." Thôi Linh đáp bằng giọng thản nhiên.

Từ sau khi phụ thân tử trận, nàng đã nghĩ đến vô số kết cục có thể xảy ra với phủ Tĩnh Hải Vương. Nhưng không ngờ Thiên tử lại chọn con đường tuyệt diệt nhất. Nàng có oán, có hận, có cả những hoang mang sâu sắc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!