Jade dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt. "Hẳn là bằng cách nào đó chúng đã tìm ra thân thế thực sự của anh rồi", nàng thì thào. "Khi bước vào quán rượu đó, tôi đã tưởng anh là Pagan… nhưng hẳn chúng đã biết hết rồi, Caine ạ. Nếu không thì sao chúng lại đốt nhà của anh chứ?" Caine bước về phía Jade và quàng tay qua vai nàng. Anh dẫn nàng quay lại phòng khách. "Hẳn Monk sẽ chẳng nói gì với chúng", anh khẳng định. "Ta không biết làm sao chúng có thể… đừng bận tâm, Jade ạ, giờ thì không giải thích vòng vo nữa, ta cần biết mọi chuyện."
"Tôi sẽ nói với anh bất cứ điều gì anh muốn biết", nàng nói.
Lyon theo hai người họ vào phòng khách. Anh đóng cửa lại rồi ngồi đối diện với ghế trường kỷ. Caine nhẹ nhàng đẩy Jade ngồi xuống cạnh mình.
Jade nhìn Lyon và nói. "Tôi nghĩ tối qua chúng tôi đã cắt đuôi bọn chúng lúc nhảy xuống sông Thames. Có lẽ, nếu anh bảo Perry giả vờ tiếp tục tìm kiếm Caine, thì bất kỳ ai đang theo dõi cũng sẽ cho rằng anh không biết chúng tôi đang ở đâu."
Lyon nghĩ đó là một kế hoạch xuất sắc. Anh ngay lập tức đồng ý ra ngoài tìm cậu bé người hầu.
Ngay khi Lyon rời khỏi phòng, Jade liền quay sang Caine. "Tôi không thể ở cùng anh. Giờ tôi đã hiểu điều đó. Chúng sẽ giết anh để bắt được tôi. Tôi đã cố không thích anh, Caine ạ, nhưng tôi đã thất bại. Tôi sẽ rất đau lòng nếu anh bị thương."
Nói rồi nàng cố bỏ đi nhưng Caine không cho nàng cựa quậy. Anh ôm nàng chặt hơn và kéo nàng sát vào mình. "Ta cũng đã cố không thích em", anh thì thầm, rồi hôn vào tóc nàng trước khi tiếp tục. "Nhưng ta cũng đã thất bại. Dường như hai ta đã mắc kẹt với nhau rồi, cưng ạ."
Họ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Jade lên tiếng. "Caine này, chuyện này không khác thường sao?"
"Là chuyện gì?" Anh hỏi lại bằng giọng thì thầm y hệt nàng.
"Anh vừa mới mất nhà, lúc này cả hai ta đều ở trong hoàn cảnh hiểm nguy trùng trùng và tất cả những gì tôi muốn là anh sẽ hôn tôi. Chuyện đó không khác thường sao?"
Anh lắc đầu, hai tay ôm lấy mặt nàng. "Không", anh trả lời. "Ta cũng muốn hôn em."
"Thật chứ?" Nàng mở tròn mắt. "Chà, thế không phải là…"
"Chuyện chết tiệt nhất ư?" Anh thì thầm cúi xuống.
"Phải", nàng thở ra trên miệng anh.
"Chuyện này đúng là chuyện chết tiệt nhất."
Thế rồi miệng anh chiếm hữu miệng nàng, kết thúc cuộc nói chuyện. Ngay lập tức Jade quàng tay quanh cổ anh. Caine khẽ đẩy cằm nàng lên, ép nàng hé miệng ra và khi nàng tuân theo những gì anh muốn, lưỡi anh liền lách vào trong.
Anh chỉ định nếm nàng thật nhanh, nhưng nụ hôn nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát. Miệng anh di chuyển trong miệng nàng với sự kiên quyết dữ dội.
Anh không thể có đủ từ nàng.
"Trời ạ… Caine này, giờ không phải là lúc để…"
Câu nói nửa chừng của Lyon cất lên từ ngưỡng cửa và anh sải bước về phía chiếc ghế tựa. Anh nhận thấy ông bạn Caine của mình miễn cưỡng dừng nụ hôn với Jade. Nhưng Jade lại không mang vẻ lưu luyến đó, nàng xô người khỏi Caine với tốc độ đáng kinh ngạc.
Nàng đỏ bừng mặt lén nhìn Lyon. Vì anh đang cười toe toét, nên nàng dồn toàn bộ sự tập trung vào mình. Thế rồi nàng nhận ra mình đang nắm chặt tay Caine trên ngực, liền lập tức quăng cánh tay đó sang một bên.
"Thưa ngài, ngài đã quên mất địa vị của mình mất rồi", nàng buộc tội.
Caine quyết định không nhắc nàng rằng ban đầu chính nàng mới là người nêu ra chủ đề hôn hít.
"Tôi nghĩ giờ là lúc thích hợp nhất để nghe cô ấy giải thích", Lyon nói bằng giọng ra lệnh, rồi khi thấy giọng nói oang oang của mình khiến Jade giật mình, anh liền bảo cô bằng giọng nhẹ nhàng hơn nhiều. Chúa ơi, nàng mới rụt rè làm sao. "Jade này, sao cô không kể cho chúng tôi nghe về vụ cháy đầu tiên đi?"
"Tôi sẽ cố", nàng trả lời, mắt vẫn nhìn xuống. "Nhưng ký ức về chuyện đó vẫn khiến tôi rùng mình. Xin đừng nghĩ tôi là người yếu đuối", nàng ngẩng lên nhìn Caine. "Tôi thực sự không yếu đuối chút nào."
Lyon gật đầu. "Vậy chúng ta có thể bắt đầu chứ?" Anh hỏi. "Jade này, trước khi kể cho chúng tôi nghe về những vụ cháy, sao cô không nói sơ lược một chút về thân thế của mình?"
"Cha tôi vốn là Bá tước Wakerfields. Nathan, anh trai tôi, giờ đang mang tước vị đó, dĩ nhiên là cùng với vô số người khác. Cha tôi qua đời khi tôi lên tám. Tôi nhớ lúc đó ông đang trên đường đến London để gặp một người khác. Lúc cha đến tạm biệt thì tôi đang ở trong vườn." "Nếu khi đó em còn quá nhỏ, vậy làm thế nào em nhớ được?" Caine hỏi.
"Cha đã rất phiền muộn", nàng trả lời. "Cha làm tôi hoảng sợ và tôi nghĩ đó chính là lý do vì sao tôi nhớ chuyện đó rõ ràng như thế. Cha cứ đi đi lại lại trên lối đi, hai tay chắp sau lưng và dặn tôi mãi rằng nếu có chuyện gì xảy đến với cha, Nathan và tôi sẽ đến ở với bác Harry bạn cha. Cha quá cương quyết bắt tôi để ý đến những lời dặn dò đến nỗi cha cứ nắm chặt lấy vai tôi mà lắc.
Còn tôi lại có hứng thú hơn với những thứ nữ trang rẻ tiền mà tôi muốn cha mua về", giọng nàng đượm vẻ bâng khuâng nuối tiếc. "Lúc đó tôi còn quá nhỏ."
"Giờ em vẫn còn nhỏ", Caine xen vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!