Chương 34: Tranh vòng tay gỗ

Phượng Tiêu lạnh lùng nói: "Người kia là ai?"

Cố Lâm Tĩnh nhìn thoáng qua ông lão kia, y lắc đầu: "Tôi cũng  không biết, chí ít trong những người tôi quen không có ai như vậy, chắc là vừa tới Vân Châu. Nhưng anh đừng lo lắng, ở đây tôi vẫn có mấy phần thể diện, tình huống người này tôi sẽ cử người tra rõ ràng nhanh thôi."

Ngụ ý là ông lão này cũng không phải nhân vật có mặt mũi ở Vân Châu, lần này có thể tới buổi đấu giá sau lưng chắc chắn có người khác giúp đỡ.

Phượng Tiêu nghe ra lo lắng trong giọng nói của Cố Lâm Tĩnh, hắn thu hồi lạnh lùng trong lòng: "Không sao, nếu ông ta tới đây, thân phận sẽ lộ ra, biết sớm biết muộn cũng không có vấn đề."

Cố Lâm Tĩnh đáp một tiếng: "Anh giận à?" Mặc dù y cấp thiết muốn biết tình huống của người có thể khiến Phượng Tiêu thay đổi sắc mặt, nhưng y lo lắng cho cảm xúc của Phượng Tiêu hơn.

Phượng Tiêu híp mắt, hắn nhìn ông lão kia đi vào trong đám người hờ hững nói: "Trên người ông ta có mùi của sư phụ tôi."

Cố Lâm Tĩnh hơi sững sờ, có phần nói không nên lời. Phượng Tiêu từng nhắc đến sư phụ Quan Trần của mình cho y, người chiếm cứ thời gian trước kia của Phượng Tiêu đã qua đời rồi.

Đương nhiên y biết Phượng Tiêu coi trọng sư phụ mình, cuộc sống ở trên núi của họ bình yên, nhưng Cố Lâm Tĩnh lại chỉ cảm nhận được buồn tẻ và cô đơn. Có đôi khi y thậm chí suy nghĩ nếu mình có thể gặp được Phượng Tiêu sớm hơn, vậy hắn sẽ có bạn chơi, buổi tối hơn hai mươi năm cô đơn kia hắn cũng sẽ không một mình.

Không chỉ có bọn Phượng Tiêu chú ý đến thân phận của ông lão này, rất nhiều người ở đây đều đang quan sát. Buổi đấu giá từ thiện không công khai này, không có thân phận nhất định sẽ không vào được. Nói cách khác, người có thể tới đây, hoặc nhiều hoặc ít đều quen biết, kém cỡ nào đi nữa cũng đã từng nghe tên nhau. Bây giờ đột nhiên nhảy ra một người lạ, ăn mặc kỳ dị như thế, có thể không khiến người ta chú ý sao?

Lợi ích của việc ở trong cùng một giới đó là thân phận của một người mới rất dễ dàng nghe ngóng, thân phận của ông lão kia chẳng mấy chốc đã được xác định. Ông ta là người được ảnh cả Vương Hàn của nhà họ Vương dẫn tới.

Nhà họ Vương và nhà họ Cố không hợp nhau đây là chuyện mọi người trong xã hội thượng lưu ở Vân Châu đều biết, nghe nói mới đầu là cậu chủ nhà họ Vương và cậu chủ nhà họ Cố cùng ưng ý một cô gái, cuối cùng cô giá kia gả vào nhà họ Cố, nhà họ Vương cảm thấy giận mà không như ý.

Sau đó nhà họ Vương cướp đất nhà họ Cố, nhà họ Cố phản kích… Tóm lại càng về sau, quan hệ của hai nhà cứ như vậy.

Đối với Vương Hàn này, thật ra Cố Lâm Tĩnh cũng không có cảm giác quá lớn, hai phe đi trên hai con đường khác nhau, không có nhiều qua lại. Nếu ông già này là người Vương Hàn dẫn tới, Cố Lâm Tĩnh đã phần nào xác nhận thân phận của ông ta.

Ông lão này rất có thể chính là cao nhân mà chú hai của y muốn dẫn xem nhà.

Nghĩ đến có khả năng này, Cố Lâm Tĩnh nói nhỏ vài câu trước mặt Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu nghe xong nhướng mày, khóe mắt mang theo khinh thường và lạnh lùng: "Người có tướng mạo như ông ta, vừa nhìn là loại chanh chua vì tư lợi đến cực hạn, gặp phải loại người này cách càng xa càng tốt, cũng chính loại người trời sinh ánh mắt hướng bốn phía không có con ngươi mới sẽ xem ông ta thành vật quý thành khách quý. Vận mệnh của cậu rất tốt, không cần để những người không quan trọng kia ở trong lòng."

Mặc dù không có chứng cứ, nhưng Cố Lâm Tĩnh biết Phượng Tiêu đang giận chó đánh mèo, hiếm khi lộ cảm xúc ra ngoài.

Đối tượng giận chó đánh mèo là ông già kia, còn có Cố Nhiên.

Người trước là vì liên quan đến sư phụ Phượng Tiêu, người sau là vì Cố Lâm Tĩnh. Cố Nhiên ghét Cố Lâm tĩnh, cảm thấy y là tai họa, Phượng Tiêu cảm thấy Cố Lâm Tĩnh không cần phải chiều theo ông ta, dù là trên danh nghĩa trưởng bối.

Nghĩ tới đây, trong mắt Cố Lâm Tĩnh hiện lên ý cười thì chớ, y còn thấp giọng cười ra tiếng.

Sau khi Phượng Tiêu cảm nhận được tâm trạng của Cố Lâm Tĩnh rất tốt, chút không vui trong lòng cũng tan ra. Hắn miễn cưỡng liếc nhìn ông già kia một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.

Ông già bị hắn nhìn chăm chú, trong chốc lát Phượng Tiêu thu hồi tầm mắt bỗng nhiên ngước mắt lên, vẻ mặt ông ta đề phòng nhìn bốn phía.

Vương Hàn bên cạnh nhìn thấy tình huống này nói: "Lưu đại sư, sao vậy?"

Vương Hàn và Cố Lâm Tĩnh là người hoàn toàn khác nhau, Cố Lâm Tĩnh tinh xảo đẹp đẽ tao nhã trông vô hại, Vương Hàn thì hung ác nham hiểm, toàn thân mang theo hơi thở nguy hiểm.

Ông già, cũng chính là Lưu đại sư thu hồi ánh mắt, ông ta lắc đầu nói: "Không có việc gì." Trong lòng ông ta hơi nghi ngờ, vừa rồi dường như ông ta cảm nhận được một luồng linh khí rất tinh khiết, nhưng khi ông ta ngước mắt lên tìm kiếm không hề phát hiện thứ gì.

Nghĩ tới đây, ông già liếm môi một cái, nói: "Cậu Vương, trong bữa tiệc này có cao nhân Huyền môn, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn so tài với người kia." Linh lực tinh khiết như thế, nếu có thể thu cho mình dùng, vậy đối với ông ta mà nói là chuyện tốt to bằng trời.

Vương Hàn nghe lời này, gã híp mắt  miễn cưỡng nói: "Lưu đại sư, ở đây có cao nhân hay không tôi không biết. Nếu thật sự có, chút nguyện vọng đó của Lưu đại sư tôi vẫn có thể thỏa mãn."

Lưu đại sư kia cười khà khà hai tiếng, trong mắt tràn ngập tham lam.

Vương Hàn ở bên cạnh nhìn rõ ràng, ánh mắt gã lạnh lùng, nhìn sang chỗ khác xem như không thấy.

Khúc dạo nhạc ngắn trước buổi đấu giá không ảnh hưởng đến buổi đấu giá, lúc gần đến giờ, Cố Lâm Tĩnh và Phượng Tiêu ngồi ở vị trí chỉ định. Vị trí của họ cách nhà họ Vương không xa, Vương Hàn đến trước một bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!