Chương 30: Có quỷ ăn quỷ

Quỷ nước rất tức giận, cảm thấy bị người khác xem thường, nếu có thể, nó thật sự muốn kéo ông già khóc sướt mướt này vào trong nước làm bạn với mình, nhưng nó nhìn Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh đứng ở bên cạnh, nó vẫn không dám.

Quỷ nước suy nghĩ rất thông suốt, việc tìm thế thân, nếu cao nhân không có mặt, vậy là vận mệnh của những người kia, nếu có cao nhân đắc đạo ở đây, nó còn kéo người khác xuống nước, vậy là nó tự tìm chết.

Mặc dù quỷ nước đã chết, nhưng nó không muốn hồn bay phách lạc.

Nguyện vọng lớn nhất bây giờ của nó là tìm thế thân sau đó mình yên ổn đầu thai. Suy nghĩ và cách làm tuy ích kỷ, nhưng quỷ nước cảm thấy mình cũng không có lỗi gì, chẳng phải nó cũng bị người khác kéo xuống nước làm thế thân.

Nó cũng không muốn ở lại mấy trăm năm trong nước lạnh lẽo tối om này, không nhìn thấy cuối cùng có thể đầu thai.

Đạo nhân vốn cho rằng hôm nay mình sẽ chết ở đây, nhìn thấy quỷ nước chỉ đứng trước mặt ông ta tham lam nhìn ông ta chằm chằm, ánh mắt lại một mực nhìn Phượng Tiêu không di chuyển.

Đạo nhân suy nghĩ nhanh chóng, trong lòng ông ta lập tức nảy ra ý tưởng, người này thật sự là cao nhân, quỷ nước cũng sợ cao nhân này.

Nghĩ thông suốt rồi, ông ta lộn nhào đi đến trước mặt Phượng Tiêu.

Nhìn cảnh tượng quỷ dị kia, Sở Triều Dương chọc chọc Sở Thiết bên cạnh cậu, cậu nhỏ giọng nói: "Ông ta làm sao vậy."

Sắc mặt Sở Thiết tái mét, "Cậu hỏi tôi tôi hỏi ai." Bây giờ trong lòng ông hối hận lắm rồi, người cũng sắp khóc, người này rõ ràng gặp phải thứ gì không thể nói. Sớm biết trên đời thật sự có quỷ nước, ông cắm đầu ở nhà ngủ cũng sẽ không tới đây làm vớ làm vẩn.

Cũng may họ gặp được cao nhân, bằng không hôm nay chắc hẳn ông phải thay thế ở đây rồi.

Vừa nghĩ đến hình ảnh mình bị quỷ nước kéo xuống nước, toàn thân Sở Thiết run lên, quá đáng sợ được chưa.

Nhưng nhìn từ một phương diện khác, nhà Sở Đại vẫn có số phận, đập sông này xảy ra nhiều chuyện như thế, khiến lòng người bàng hoàng, đến với Sở Đại, đã có cao nhân tới cửa giải quyết.

Nghĩ tới những điều này, trong lòng Sở Thiết lại có phần rầu rĩ, cảm thấy lựa chọn ban đầu của mình không sai. Bây giờ việc ông nên làm nhất là vượt qua sợ hãi trong lòng, đứng trên cùng một chiến tuyến với đám người Sở Đại, cùng đánh lui quỷ nước.

Không ai để ý tâm trạng mâu thuẫn của Sở Thiết, Phượng Tiêu đang nhìn quỷ nước trên đất, về phần đạo nhân bò về phía hắn, hắn không thèm nhìn lấy một cái. Từ một mức độ nào đó mà nói, Phượng Tiêu xem như một người khá cao ngạo, xưa nay hắn chưa bao giờ để người không có bản lĩnh thật sự vào mắt.

Đạo nhân này kêu gào cũng rất sợ hãi thì thôi, đều không lọt nổi mắt xanh của hắn. Đương nhiên, đối với tên lừa đảo đi lại trên đời này, nên dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ một chút. Ví dụ như ông ta nói mình đã hàng phục quỷ nước, vậy để ông ta nhận rõ sự thật, quỷ nước này vẫn êm đẹp đứng trước mặt ông ta, tin tưởng sự dạy dỗ này, người đi lừa gạt cả đời khó quên.

Đạo nhân không biết suy nghĩ của Phượng Tiêu, ông ta đến trước mặt Phượng Tiêu thấy quỷ nước kia vẫn nhìn ông ta chằm chằm, giống như người đói bụng mấy ngày nhìn chằm chằm màn thầu, ông ta vội vàng khóc lóc tỏ thái độ: "Đại sư, vừa rồi tôi nói phét, tôi nói mạnh miệng, tôi… tôi là tên khốn nạn, sau này tôi cũng không dám lừa người nữa, cậu bắt nó đi."

Phượng Tiêu cúi đầu liếc nhìn ông ta một cái, hắn lùi lại một nước, đụng vào Cố Lâm Tĩnh ở sau lưng, cơ thể bởi vậy lắc lư một cái.

Cố Lâm Tĩnh vội vàng duỗi tay đỡ bả vai hắn một tay đỡ eo hắn, để hắn đứng vững, "Cẩn thận." Thời gian hai người tiếp xúc rất ngắn, Cố Lâm Tĩnh nhanh chóng buông tay sau khi Phượng Tiêu đứng vững.

Phượng Tiêu gật đầu, sau đó nhìn về phía đạo nhân trên mặt đất hờ hững nói: "Ông hành nghề lừa người vốn là có tội nghiệt trên người, nghĩ đến ngày sau xuống âm tào địa phủ cũng không tránh khỏi chịu khổ. Bây giờ nếu ông hoàn toàn tỉnh ngộ biết hối cải, về sau cần thiết nhỡ kỹ lời nói hôm nay, làm người còn sống làm nhiều việc thiện, ít làm ác. Tiền kiếm được nhờ làm việc vừa gạt quyên góp cả đi, cũng tránh cho sau này nhận nhiều tội."

Đạo nhân kia nghe lời nói này vừa buồn vừa vui, buồn là vì ông ta sắp mất đi tiền tài, đây chính là tiền ông ta khó khăn lắm mới để dành được, vui chính là hôm nay mạng ông ta vẫn chưa đến đường cùng.

Chỉ cần còn sống, tiền tài có là gì, vật thoảng qua như mây khói mà thôi.

Nhìn người trước mặt nhức nhối gật đầu, Phượng Tiêu cảm thấy ông ta vẫn có chút giác ngộ. Vì vậy Phượng Tiêu rời ánh mắt khỏi người ông ta, thản nhiên nhìn về phía quỷ nước bên cạnh.

Trong lòng đang nghĩ trực tiếp dùng bùa đánh tan lệ khí của nó tốt hơn hay dùng kiếm đâm xuyên quỷ khí trên người nó tốt hơn.

Dù sao bất kể dùng cách nào, lệ khí trên người quỷ nước này không nặng, vẫn chưa dính mạng người, chẳng mấy chốc hắn đã có thể chế ngự nó.

Nhưng Phượng Tiêu đánh giá thấp ý chí cầu sinh của quỷ nước này, ý chí cầu sinh ấy mà, người có, quỷ cũng có.

Khi Phượng Tiêu ngước mắt lạnh như băng nhìn chòng chọc vào mình, quỷ nước kia run lên. Nó nhìn đầu ngón tay Phượng Tiêu có linh khí chảy ra, vừa nhìn là tiết tấu muốn ném bùa, quỷ nước lập tức quỳ gối nói: "Đại sư tha mạng, tôi vẫn chưa từng hại người, tôi chỉ muốn đầu thai thôi."

Đạo nhân bên cạnh nhìn tình hình này, khiếp sợ quên cả khóc.

Mà người không nhìn thấy những thứ này, tâm trạng hơi buồn phiền, trong những người này bao gồm Cố Lâm Tĩnh.

Phượng Tiêu cũng không chú ý đến tâm trạng lúc này của Cố Lâm Tĩnh, hắn đang nhìn chằm chằm quỷ nước không chớp mắt. Từ khi hắn xuống núi đến giờ, gặp phải quỷ quái bất kể có thực lực hay không, đều sẽ nghĩ đến việc đánh với nó một trận lại thu phục nó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!