Chương 26: Mời vào ở

Cố Lâm Tĩnh chưa bao giờ có cảm giác như vậy, y rõ ràng chỉ vừa quen biết Phượng Tiêu, nhưng ánh mắt y không tự chủ được đuổi theo bóng dáng Phượng Tiêu, muốn tiếp xúc gần hơn với hắn.

Y muốn giữ Phượng Tiêu ở bên cạnh, một tấc cũng không rời, muốn nhìn có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, y muốn giữ ánh sáng chói mắt này trong lòng bàn tay, để ánh sáng này chỉ thuộc về mình.

Biết rõ không nên, nhưng Cố Lâm Tĩnh lại không khống chế nổi bản thân nghĩ như vậy. Trước kia y cảm thấy trên đời này điều không đáng tin nhất đó là vừa thấy đã yêu, nhưng từ lần đầu tiên y nhìn thấy Phượng Tiêu, dòng máu lạnh chảy trong xương cốt y đã sôi trào lên.

Cố Lâm Tĩnh biết trong lòng mình điên cuồng, khi Phượng Tiêu đi từng bước một về phía mình, y cũng hơi nhắm mắt che đậy biểu hiện bên trong, biểu cảm trở nên giống như ngày thường.

Cố Lâm Tĩnh bất kể là tướng mạo hay khí chất đều vô cùng bắt mắt trong đám người, Phượng Tiêu liếc nhìn y sau đó đi tới. Hắn cảm thấy ánh mắt Cố Lâm Tĩnh nhìn mình hơi lạ, bên trong thay đổi bất ngờ, giống như đang nổi lên gì đó, có điều hắn cũng không nghĩ quá nhiều.

Đi đến trước mặt Cố Lâm Tĩnh, Phượng Tiêu nói: "Đợi lâu lắm không?"

"Không, trên đường bị trì hoãn một lúc, tôi cũng vừa đến." Cố Lâm Tĩnh hé miệng mỉm cười nói.

Phượng Tiêu  "À" một tiếng.

Bởi vì hắn không mang vali hành lý, hai người khá thanh thản rời đi.

Cố Lâm Tĩnh cũng không mang tài xế tới đây, đến chỗ dừng xe, y mở cửa ghế phó lái ra, Phượng Tiêu nhìn y một cái rồi đi lên. Cố Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy cái nhìn này của Phượng Tiêu rất sâu xa, nhưng ở đây cũng không phải chỗ nói chuyện, y vòng qua bên kia ngồi lên sau đó nhận ra Phượng Tiêu đang từ từ cài dây an toàn.

Cố Lâm Tĩnh khựng lại, trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng trên mặt không lộ mảy may, chân giẫm lên chân ga xe khởi động rời khỏi sân bay.

Lúc chiếc xe ổn định lái trên đường, Cố Lâm Tĩnh nói: "Anh đói không, chúng ta đi ăn chút gì trước?" Nói ra Phượng Tiêu từ Vân Châu đến Kinh Châu lại trở về Vân Châu cũng chỉ mấy tiếng đồng hồ, trong mấy tiếng này y không biết xảy ra chuyện gì, nhưng y trực giác Phượng Tiêu chưa ăn.

Phượng Tiêu là kẻ thích ăn đồ ngon, ăn những món ăn đẹp và tinh xảo, vẻ mặt sẽ sáng tỏ đẹp hơn bây giờ.

Phượng Tiêu liếc nhìn Cố Lâm Tĩnh: "Được."

Nụ cười trên mặt Cố Lâm Tĩnh lan rộng ra, y nói: "Có món gì đặc biệt muốn ăn không?"

Phượng Tiêu suy nghĩ một lát, cảm thấy không có, nên mở miệng bảo Cố Lâm Tĩnh làm chủ là được.

Cố Lâm Tĩnh suy nghĩ không lên tiếng, y yên lặng lái xe.

Phượng Tiêu trầm lặng ngồi ở ghế phó lái, mắt thấy xe càng chạy càng cách xa nội thành, hắn không hề có ý định hỏi.

Cuối cùng xe đến nơi, là một tiểu khu cao cấp. Cố Lâm Tĩnh có rất nhiều bất động sản đứng tên, nơi này gần công ty, điều kiện tốt, an ninh cũng tốt, sống tiện nhất.

Cố Lâm Tĩnh dừng xe trong ga

-ra, y nhìn về phía Phượng Tiêu nhướng mày nói: "Anh không sợ?"

Phượng Tiêu nhìn lại y, im lặng chốc lát hơi ngờ vực hỏi: "Tôi sợ cái gì?"

Cố Lâm Tĩnh hỏi lời này nửa là nghiêm túc nửa là nói đùa, Phượng Tiêu trả lời cũng rất nghiêm túc. Cố Lâm Tĩnh bị chọc cười bởi biểu cảm nghiêm túc lại ngờ vực này của hắn, sau đó y cười ra tiếng.

Vẻ mặt Phượng Tiêu không hiểu nhìn y, không biết buồn cười chỗ nào, có điều người này cười lên rất đẹp, vừa đẹp đẽ vừa rạng rỡ, hắn nhìn mà tâm trạng không khỏi tung tăng theo.

Cố Lâm Tĩnh rất ít cười thả ga như thế, sau khi cười xong y giơ tay ra dấu đầu hàng nói: "Phải, phải, quên mất anh là đại thiên sư, ma cũng không sợ."

Phượng Tiêu nhíu mày bác bỏ: "Không nên nói bậy nói bạ, trên đời này rất nhiều chuyện đều là trong lòng người có quỷ mới giày vò ra, sợ ma còn không bằng sợ người."

Cố Lâm Tĩnh cảm thấy hắn nói lời này rất có lý, rất nhiều chuyện trên đời này đều là cố ý. Khi con người trở nên ác độc, ma cũng sợ hãi.

Ra khỏi ga

-ra, Cố Lâm Tĩnh dẫn Phượng Tiêu vào thang may. Y ở tầng cao nhất, bên trong là căn hộ duplex. Dẫn Phượng Tiêu vào nhà, hoàn toàn là lâm thời nghĩ ra, có điều bây giờ ngẫm lại quyết định này thực sự quá chính xác.

"Anh có ăn kiêng gì không? Có thể ăn cay không?" Vào nhà, Cố Lâm Tĩnh treo áo khoác lên, thuận miệng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!