Nói ra Phượng Tiêu thật sự không quen biết Âm Sai, sau khi hắn lớn lên ở trên núi xung quanh ngay cả quỷ quái cũng không có, lại càng không cần phải nói có Âm Sai không. Khi sư phụ hắn chết cũng không có Âm Sai đến mang hồn phách của ông đi.
Trong số những chuyện hắn gặp khi xuống núi, xà linh là yêu quái trời sinh đất dưỡng, sinh ở trong nhân thế, chết cũng chỉ có thể chết trong độ kiếp. Con trai Tráng Tráng của thím Trương, bị người ác ý cải mệnh, hồn phách bị ép ở lại trên đời này, bây giờ thần hồn bị hao tổn, địa phủ không có tên của cậu bé, hồn phách của cậu không về cũng sẽ không bị Âm Sai nhận ra.
Về phần Liễu Tiếu Thiên lại là gặp may đúng dịp trở thành linh thể, chỉ cần anh không làm ác một mực tu tâm, Âm Sai cũng không làm gì được anh.
Cho nên đây là lần đầu tiên Phượng Tiêu nhìn thấy Âm Sai của địa phủ, nhưng biểu hiện và biểu cảm của Âm Sai này khiến hắn hơi khó hiểu.
Ông nội Văn An cũng chính và Văn Chúc Mãn đứng bên cạnh nhìn về phía Phượng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, bây giờ ông là quỷ hồn, đương nhiên có thể thấy những cái này. Mấy người Hà Lệ tuy không nhìn thấy, nhưng qua nét mặt của Phượng Tiêu có thể thấy được có chuyện lớn xảy ra.
Trong lòng cô cho dù có thiên ngôn vạn ngữ bây giờ cũng không dám tùy tiện mở miệng hỏi thăm, chỉ có thể đợi Phượng Tiêu lên tiếng.
Âm Sai kia nhìn dáng vẻ mặt không cảm xúc của Phượng Tiêu, ông ta vội vàng bò dậy từ dưới đất, bay tới nơi cách Phượng Tiêu xa nhất, trên mặt vẫn mang theo biểu cảm lo lắng.
Phượng Tiêu nhìn biểu cảm này của ông ta, vẻ mặt hơi khựng lại nói: "Ông sợ tôi đến vậy." Chuyện rõ ràng như thế hoàn toàn không cần hỏi, cho nên hắn hỏi lời này giọng nói rất chắc chắn.
Âm Sai kia cười một cái: "Không… không phải." Nhưng nụ cười này còn xấu hơn cả khóc, làm suy yếu tính chân thực của lời phủ định này.
Thấy Phượng Tiêu từ từ nhướng mày lên, Âm Sai vội vàng nói: "Thật sự không phải, tôi chỉ cảm thấy cậu giống một vị… một vị cố nhân ở địa phủ năm đó." Hai chữ cố nhân Âm Sai nói hơi nghẹn, sau đó ông ta bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt vừa kìm nén vừa ảo não.
Kìm nén đương nhiên là vừa rồi nhắc đến người bạn cũ này, ảo não là vì cảm thấy bây giờ mình đang bị vả mặt, nếu không sợ ông ta cần gì nói những lời này với một người lạ.
Vì vãn hồi mặt mũi đã mất đi, Âm Sai lại buồn vô cớ nói câu: "Đó cũng là chuyện lúc trước, người kia cũng đã thân tử đạo tiêu, biến mất trong trời đất."
Ông ta nói lời này bình thường, nói xong cũng chuẩn bị yên lặng dẫn theo Văn Chúc Mãn và quỷ hồn Tiểu Văn về địa phủ. Có điều Âm Sai vừa có hành động, Phượng Tiêu đã lên tiếng: "Vậy cố nhân kia xảy ra chuyện gì?"
Âm Sai rất không muốn trả lời, đây là chuyện của địa phủ họ được chưa, một Thiên sư thế gian ở đây hỏi cái gì.
Trong lòng ông ta cãi lại như thế, lúc ngẩng đầu đối diện với gương mặt không có biểu cảm của Phượng Tiêu, lời đến bên miệng biến thành: "Thật ra năm đó tôi cũng chỉ vừa vào địa phủ, cụ thể cũng không rõ ràng."
"Vậy thì chọn nói những điều ông biết." Ở một mức độ nào đó Phượng Tiêu rất dễ nói chuyện, chỉ một câu như thế.
Âm Sai: "…" Ho khan hai tiếng, cuối cùng vẫn từ từ kể lại chuyện cũ: "Đó là chuyện cực kỳ lâu về trước…" Năm đó Âm Sai vào địa phủ, trên cầu Nại Hà quỷ đầy là mối họa, lít nha lít nhít đợi một chén canh của Mạnh Bà.
Địa phủ không giống nhân gian, ở đó không có mặt trời, có vô số các loại quỷ khóc quỷ gào. Gió lạnh, mặt quỷ chết lặng.
Ngày đó là một ngày hết sức bình thường, vô số quỷ hồn nhận một bát canh quên trần thế từ trong tay Mạnh Bà, uống một hơi cạn sạch, chuyện cũ trước kia cắt đứt.
Nhưng ngày ấy, địa phủ có vô số lệ quỷ không có dấu hiệu nào được gọi lên chạy trốn, địa phủ hỗn loạn, lệ quỷ ăn quỷ biến thành quỷ ác hơn. Sau đó không bao lâu, trên Cửu Trùng Thiên có vô số sao trời rơi xuống, tinh tú[1] thay đổi theo.
[1] tinh tú: người xưa gọi sao là tinh tú, gồm hai mươi tám chòm, gọi là nhị thập bát tú
Vô số yêu ma tinh quái lệ quỷ chết dưới lôi kiếp, mưa trên trời rơi xuống đất theo máu của tiên nhân và máu quỷ quái, trên mặt đất bởi vậy không có một ngọn cỏ.
Không biết qua bao lâu, có một chùm sáng đỏ như lửa từ trong máu tanh vô cùng tối tăm rơi thẳng xuống địa phủ.
Vô số quỷ hồn kêu rên vì ánh sáng này, y chỉ nhớ quỷ hồn đụng phải ánh sáng này sẽ cảm thấy toàn thân nóng lên, linh hồn đau không chịu nổi. Có một số lệ quỷ làm nhiều chuyện ác, trực tiếp bị ánh sáng kia kích thích tiêu tan ở địa phủ.
Lúc ánh sáng kia rơi thẳng trên cầu Nại Hà hóa thành hình người, Diêm Vương vươn tay che chở sinh linh của địa phủ.
Khi đó Âm Sai là số ít quỷ hồn không bị ánh sáng làm bị thương, ông ta nhìn người đi ra từ ánh sáng đỏ, người kia mặc áo đỏ rực, đầu đội mũ ngọc, sợi tóc như mực, mặt mày lạnh tanh, thân cao như ngọc.
Một vệt máu ở khóe miệng người đó rơi bên cầu Nại Hà, nháy mắt hóa thành lửa không tắt. Máu của hắn có thể hóa thành lửa, người lại lạnh như băng, vô số quỷ hồn bị hắn liếc nhìn chân mềm xuống, uy nghiêm và linh khí trên người khiến quỷ thần đều cảm thấy kính sợ.
Âm Sai cũng không ngoại lệ, khi đó Âm Sai mới nhận ra, người kia bị thương. Quần áo trên người hắn là màu đỏ, bên trên có hoa văn được tạo thành từ đường mây, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện, đường mây có tiếng là sẽ không nhiễm bất kỳ bụi bặm gì lại bị máu tươi nhuộm đỏ.
Lần đầu tiên Thiên Lôi tụ tập trên địa phủ, Thiên Lôi lập lòe tỏa sáng trong mây đen, dường như chuẩn bị gầm thét xé nát người kia.
Trong tay người kia che chở một chút hồn phách trong suốt, muốn mạnh mẽ xông vào chỗ lục đạo luân hồi, đưa hồn phách này vào luân hồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!