Chương 9: (Vô Đề)

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

...

Nếu giờ có một anh chàng đẹp trai, chín chắn, cường tráng đứng trước mặt bạn, thản nhiên nói đáng sợ quá, thì nên làm thế nào?

Chẳng nhẽ lại dùng cánh tay èo ọt này, cho anh ta dựa vào tìm an ủi, để anh ta tìm được chút cảm giác an toàn trong tâm hồn?

Học bá Trần Hi quét qua biết bao nhiêu loại học tra trong trường, giữ vững oai phong một cõi, giờ lại đang ngơ ngác nhìn anh giai trước mặt đây, cảm thấy cái đề này giải không nổi.

Sợ hãi... Sợ hãi mà nửa đêm còn xách mông chạy ra đây làm giề?

cô vừa khẩn trương vừa bối rối, chỉ biết nắm chặt dây quai cặp, suy ngẫm, dưới ánh mắt chăm chú của Lục Chinh, chậm lừ đừ lôi ra khỏi túi áo hai tấm bùa bình an, mở bàn tay trắng nõn ra, ngẩng đầu nhìn anh.

"Đại ca... Mua bùa không?"

"Hả?" Những người mê tín dị đoan đều muốn mua bùa bình an, Lục tổng nheo mắt nhìn cô bé nhút nhát sợ sệt nhưng vẫn cố nhìn vào mình kia.

cô nhỏ thó, đơn thuần mềm mại, có một đôi mắt chưa trải sự đời, xinh đẹp đáng yêu như thế, không ngờ lại vào đêm hôm khuya khoắt, xuất hiện trên phố vắng không người, lỡ như gặp phải cái gì...

Có phải cô bé này cho là trị an xã hội bây giờ rất tốt không? Chắc là lâu rồi không đọc mấy bài báo về an ninh rồi?

Trong lòng Lục tổng không hiểu sao lại sinh ra chút tức giận, thấy cô vẫn đang dùng đôi mắt đơn thuần kia nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh còn mang theo vài phần chờ mong, anh trầm lặng một chút, nhíu mày hỏi: "Em ở ngoài đường muộn như vậy, người nhà em cũng yên tâm sao?"

"một trăm tệ một... Dạ?" Trần Hi không nghĩ tới chuyện anh lại đi hỏi thăm người nhà của mình, thế nên trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì mới tốt.

cô không thói quen nói hoàn cảnh nhà mình cho người xa lạ, huống chi trong mắt cô, anh giai đẹp trai trước mặt đây không đơn giản chỉ là người xa lạ, nhìn qua còn rõ là đáng sợ.

cô dừng một chút, gật đầu bừa, nhỏ giọng nói: "không sao đâu ạ. Người nhà, người nhà em có cách liên hệ với em mà." cô vẫn kịp nhanh trí, tiếp tục ngẩng đầu đưa tặng bùa bình an cho anh trai trước mặt, nghiêm túc nói, "Mua bùa của em, anh sẽ không phải lo sợ nữa." Bộ dạng thần bí này của cô như kiểu bùa chú là linh đan diệu dược, Lục tổng lại một lần nữa cảm nhận được khí chất lửa đảo bịp bợm của giang hồ trên người cô bé này.

Trước kia, "cao nhân" trên giang hồ đều chém gió như thế cả.

Tin thì đúng là não tàn!

Lục tổng hừ lạnh một tiếng, mang theo vài phần linh hoạt nhìn thấu toàn bộ. Lạnh lùng nhìn tấm bùa bình an tiện tay vẽ kia, vói tay vào trong túi áo vest, giọng lạnh tanh: "Cho tôi mười tấm."

"Mười tấm?"

Thổ hào!

Trần Hi trợn tròn cả mắt, dõi mắt trông mong anh giai soái khí anh tuấn cường tráng chuẩn bị bỏ tiền kia, đây đúng là anh giai hào sảng nhất trên thế giới này mà. cô thấy trái tim như muốn bùng nổ luôn.

Con phố dài này chẳng nhẽ là nơi phong thủy bảo địa?

Hôm qua được ba trăm, Trần Hi cảm thấy hạnh phúc gần chết.

Hôm nay lại tới thêm một ông anh thổ hào, nói mua bùa bình an, là mười cái, tận mười cái đấy.

"Em, em sẽ giảm giá cho anh..."

"không cần, tôi không thích dùng đồ giảm giá." Lục tổng lại tiếp tục hừ lạnh, mở bóp da, rồi im lặng.

Là một tổng tài tập đoàn, ra cửa chỉ mang thẻ, không mang tiền...

Đúng là xấu hổ mà.

Đặc biệt là sau khi vừa thể hiện xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!