Chương 85: (Vô Đề)

"Ở rể thì làm sao à?" Trần Hi nghe một hồi thì tò mò hỏi.

Cô không cảm thấy chuyện ở rể có gì không tốt.

Chỉ cần tình cảm tốt đẹp, nam cưới nữ gả hay gì đó đều không sao cả mà?

"…Mấy chàng trai có chút gia thế liệu ai muốn đi ở rể không?" Trần Mỹ Mỹ giựt giựt khóe miệng nói với Trần Hi, "Nếu được Triệu Thiến để ý đến thì nam sinh đó chắc không phải là người cực kỳ kém cỏi, trường hợp gia thế mà ngang ngang nhau, sao có thể tình nguyện ở rể, chuyện kinh doanh nhà mình biết làm sao? Còn nếu đồng ý ở rể, thì phải chịu đựng sự xem thường lẫn chê cười của mấy người trong Triệu thị.

Hơn nữa nếu ngẫm kỹ, những người này chắc chắn luôn đề phòng chồng của Triệu Thiến, hoặc là không cho cổ phần, để người này làm một người làm công cao cấp, sau đó sẽ chê cười người ta là người ngoài, đi ở rể chỉ biết dựa vào nhà vợ.

Cậu cảm thấy có thể chịu được không?"

"Triệu Thiến không phải kiểu người đi chê cười chồng mình." Trần Hi nhanh chóng nói đỡ.

Thái độ này của cô khiến Trần Mỹ Mỹ có phần sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu theo: "Tớ biết, Triệu Thiến sẽ không như thế.

Nhưng những người khác thì sao? Ánh mắt của người ngoài có thể giết người đấy."

Cô bạn mím môi, nhẹ giọng nói với Trần Hi, "Trần Hi à, nếu một nam một nữ muốn kết hôn, thứ họ đối mặt không chỉ có đối phương mà còn là hoàn cảnh sinh hoạt xung quanh.

Triệu Thiến sống trong cuộc sống như vậy, khiến cho chồng của cô ấy phải chịu áp lực rất lớn.

Hơn nữa theo tớ đoán, người bên Triệu thị đến cơ hội lựa chọn cũng không cho cô ấy.

Sẽ sắp xếp cho cô ấy kết hôn với người mà bọn họ cảm thấy phù hợp, mà không phải là để cô ấy tự do yêu đương."

Cô bạn ngẫm nghĩ, thấy Trần Hi lặng lẽ bỏ cái hamburger trong tay xuống, liền tiếp tục nói: "Cái này khác với chuyện liên hôn của bọn tớ.

Nếu liên hôn, ít nhất điều kiện của đối tượng kết hôn phải tương xứng, tối thiểu là điều kiện không được thua kém so với bọn tớ quá nhiều.

Nhưng nếu muốn chọn được người đồng ý ở rể, vậy thực sự rất khó."

Có rất ít chàng trai xuất sắc lại có tình cảm với Triệu Thiến chịu đi con đường khó khăn này.

Còn nếu người chưa từng gặp Triệu Thiến, chỉ nghĩ đến chuyện mình sẽ được kết hôn với tiểu công chúa của Triệu gia, một kẻ dã tâm bừng bừng như vậy, sau này sẽ biến thành dạng gì thì ai cũng biết rõ.

Trần Hi cụp mắt không nói.

"Tớ thấy Triệu phu nhân rất yêu thương Triệu Thiến, chắc sẽ không đồng ý đâu." Cô nhớ tới nụ cười rực rỡ mà Triệu Thiến dành cho mình, bèn lầm bầm, "Em ấy rất tốt, chắc sẽ hạnh phúc thôi."

Triệu Viễn Đông nên xuống địa ngục, nhưng Triệu Thiến là một cô bé rất tốt.

Chuyện như này Trần Hi không thể giúp Triệu Thiến được, chỉ mong cô bé ấy không vì kế thừa gia tộc mà rơi vào cuộc hôn nhân khó chịu ấy.

Cô chớp chớp mắt, cầm hamburger lên gặm từng miếng nhỏ.

Khương Noãn nhìn cô đầy phức tạp một lúc rồi mới ăn tiếp.

Thời gian nghỉ trưa trôi cực kỳ nhanh, sau khi Trần Hi tính tiền xong liền cùng mọi người quay về lớp.

Tiết buổi chiều vẫn như cũ, tiết cuối là tự học, Trần Hi dừng một chút, kéo Khương Noãn đang mang vẻ mặt đau khổ tới chỗ mình, từ trong ngăn bàn lấy ra bài kiểm tra trước đó của Khương Noãn.

Khương Noãn nhìn số điểm ba mươi trên giấy thi mà mặt không biểu cảm gì.

"Vô ích thôi." Cô nàng thấp giọng nói với Trần Hi.

"Không đâu."

"Sắp thi đại học rồi." Khương Noãn càng thêm đau khổ, hi vọng Trần Hi tha cho mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!