Chương 84: (Vô Đề)

Khương giáo bá tức muốn hộc máu, trong vòng bán kính một mét không thấy đứa nào dám lại gần.

Hai bạn học ngồi bàn sau đã chạy từ lâu, chỉ sợ đuôi cuồng phong quét trúng.

Mặc dù không biết Trần Hi đã nói gì với chị đại này, nhưng thấy cô đã làm chị đại này nổi điên rồi, rõ ràng Trần học bá sắp toi tới nơi.

E là sắp bị đánh.

Khi mấy bạn học còn đang định gọi xe cấp cứu, chợt thấy Trần Hi giơ tay, nhẹ nhàng kéo kéo góc áo của Khương Noãn, hai người cùng ngồi xuống, biểu cảm giận dữ của Khương Noãn cùng dần biến mất, mặc dù vẫn còn vẻ không vui, nhưng sắc mặt đã dịu hơn rất nhiều.

Bọn họ không dám đi nghe lén, Khương Noãn cũng không sợ người khác nghe lén mình nói chuyện, thấy ánh mắt trông chờ của Trần Hi hướng về mình, lập tức hừ một tiếng, có phần dỗi hờn: "Cậu nói sớm có phải tốt hơn không.

Nói như vậy…" Cô nàng dừng một chút, lúc này mới nhẹ giọng hỏi Trần Hi, "Sau khi bắt được đại sư kia thì cậu sẽ an toàn à?"

"Nếu đại sư kia đã muốn trốn chạy thì khó mà bắt được.

Hơn nữa dù có bắt được, cậu định kiện thế nào."

Đại sư phóng hỏa giết người đều dựa vào quỷ, thế thì quy tội kiểu gì?

"Thì kiện hắn tội truyền bá mê tín dị đoan." Khương Noãn đằng đằng sát khí trả lời.

Mắt cô nàng sắp chiếu rọi mặt trời rồi.

Trần Hi câm lặng.

"Vậy có lẽ tớ cũng vào đồn công an ngồi chung đấy." Cô cũng là kẻ tuyên truyền mê tín dị đoan này.

Còn là đầu xỏ nữa đấy.

Thấy Khương Noãn vẫn có phần lo lắng, cô liền vội vàng nói: "Cậu không phải lo cho tớ đâu.

Anh Lục Chinh nói rồi, có anh ấy ở đó, tớ sẽ không có chuyện gì." Nhìn cái bộ dạng tin tưởng Lục Chinh vô điều kiện của cô kìa, trái một câu Lục Chinh, phải cũng một câu Lục Chinh, Khương Noãn không thể hiểu nổi, sao mới chỉ một ngày cuối tuần trôi qua mà Trần Hi cứ như bị tẩy não, tin tưởng Lục Chinh đến vậy.

Mấy kẻ tổng tài nắm giữ tập đoàn lớn đều là gian thương, lương tâm thối nát, cứ nhìn ông bố Khương tổng của cô nàng là biết.

Sợ Trần Hi bị bắt nạt, thế là cô nàng quay sang đe dọa mấy học sinh đang nhìn mình, để bọn họ không được lại gần đây, lúc này mới nhẹ nhàng hỏi cô, "Lục Chinh kia có phải đã đưa tiền cho cậu để cậu tiêu tùy ý không?"

Trần Hi ngẫm nghĩ, cảm thấy từng có, nhưng không hiểu sao cô lại không nói cho Khương Noãn.

"Có phải hắn ta nói sau này sẽ chăm sóc cho cậu thật tốt không?"

Cái này cũng từng có, Trần Hi cảm thấy mình vẫn không thể nói cho cô nàng biết.

"Có phải hắn nói muốn cậu thoải mái trước mặt hắn, hắn sẽ bao dung cậu, nuông chiều cậu không?"

"Khương Noãn, cậu muốn hỏi cái gì?"

"Tớ cảm thấy Lục Chinh này có phần kỳ lạ." Bởi vì Khương Noãn đã nghe về vị Lục tổng kia, còn nghe tên này không có bất kỳ hứng thú gì với sinh vật giống cái, là một đại ma vương trong truyền thuyết, độ khó công lược được đánh giá 10 sao.

Nhưng Trần Hi lại là một cô bé xinh đẹp ngoan ngoãn… Khương Noãn im lặng một chút rồi nói với Trần Hi, "Trước kia tớ muốn cậu tới nhà tớ thì cậu không chịu, giờ cậu lại chạy tới Lục gia." Cô nàng nhìn cô bạn đang cúi đầu hối lỗi, từ tốn nói, "Đợi qua đợt này, cô phải tới ở cùng tớ.

Cậu ở chung với hai người đàn ông bên Lục gia, lời này truyền ra ngoài sẽ khó nghe lắm.

Thêm là mẹ tớ quý cậu như vậy, cậu mà tới ở chung với tớ, mẹ tớ nhất định sẽ vui lắm."

"Vậy thì làm phiền cô quá." Trần Hi ngẩng đầu nói.

"Mẹ tớ chăm sóc mình tớ thì cũng là chăm sóc, chăm hai đứa thì cũng vẫn là chăm sóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!