Chương 82: (Vô Đề)

"A lô? A lô? Lục Cảnh, anh vẫn đang nghe chứ?" Michelle không nghe thấy tiếng đáp lại nên có hơi sốt ruột.

"Tên khốn kia đâu rồi?" Lục Cảnh quyết định coi như không nghe thấy vấn đề kia, còn rất lươn lẹo chuyển mục tiêu

"Em không biết." Michelle quả nhiên bị anh chàng làm dời sự chú ý.

Có thể khiến đại sư kia trả lại 50 vạn, thật ra có thể xem như một loại đầu hàng.

Giải được chú của đại sư kia, còn khiến quỷ mà ông ta nuôi dưỡng bị thương nặng, người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây nhất định là một vị đại sư vô cùng mạnh mẽ.

Một đại sư có năng lực như vậy, có ngu mới kết thù.

Vì vậy việc trả lại 50 vạn cũng có nghĩa là ông ta không muốn kết thù địch với vị đại sư quen biết với Michelle, hơn nữa còn giải chú giúp cô ấy.

Còn về tên sở khanh kia à…Ái chà chà…

"Michelle." Lục Cảnh dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, ôm điện thoại lui về phòng, thì thầm dặn dò bạn tốt của mình, "Em biết đấy, Hi Hi vẫn còn nhỏ, em ấy mới 18 tuổi.

Cái này…Về chuyện mà em ấy giải chú giúp em, em đừng nên nói cho người khác biết được không?"

Vị đại sư kia không biết Trần Hi sâu cạn thế nào, cho nên mới chịu thua, thể hiện một phần ý định không muốn kết thù của mình.

Nhưng Trần Hi là một cô bé mềm yếu, tuổi nhỏ, lỡ như bị người ta phát hiện là cô dễ bắt nạt, không chừng sẽ chạy tới trả thù.

Trần Hi không sợ ma quỷ nhưng lại sợ con người.

Đặc biệt là những con người không biết giới hạn.

Lục Cảnh bỗng thấy có phần lo lắng.

Anh chàng cảm thấy chuyện giúp Michelle này, mình quá sơ ý, vậy mà không nghĩ tới chuyện ngăn Trần Hi giải chú giúp Michelle.

Cái này không đơn giản như bán một hai tấm bùa bình an.

Đây là kết thù với người ta.

"Anh yên tâm, em biết chừng mực." Sắc mặt Michelle cũng hơi đổi.

Loại đại sư đi hạ quỷ chú này, ngẫm lại chắc chắn đây là người tàn nhẫn độc ác, nếu kẻ này mà phát hiện Trần Hi là cô bé trói gà không chặt, lúc đó e là sẽ chạy tới tính sổ.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Michelle mà thôi, cô cũng không biết mấy đại sư này liệu có làm ra hành vi trả đũa không, nhưng Trần Hi là ân nhân của cô, Michelle đương nhiên không muốn cô bé ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cô ấy và Lục Cảnh là hứa hẹn chắc với nhau rằng sau này không được nhắc tới chuyện này nữa, nhưng Lục Cảnh nằm trên giường vẫn ngẫm tới ngẫm lui, vẫn cảm thấy mình không được thả lỏng quá.

Anh chàng chạy tới gõ cửa phòng Lục Chinh, nói cho anh biết chuyện Michelle được hoàn tiền.

Ngay khi nghe tới Michelle được trả lại 50 vạn, Lục Chinh nhíu mày.

"Anh biết rồi." Anh dừng một chút, quay người về phòng nhanh chóng mặc áo khoác, thấy Lục Cảnh nhìn mình trợn mắt há mồm, lúc này mới lạnh nhạt nói, "Anh đón em ấy quay về đây."

Anh không phải người thích kéo dài hoài nghi, thấy Lục Cảnh vẫn ngơ ngác nhìn mình rồi gật đầu, anh khựng lại rồi bình tĩnh nói, "Người bạn này cũng em cũng không tệ đâu." Michelle còn biết quay sang báo cho Lục Cảnh một tiếng, coi như có lương tâm.

Mặc dù Lục Chinh không thích người phụ nữ trong giới giải trí kia, nhưng mắt nhìn của Lục Cảnh vẫn chưa bị hỏng.

Anh nhanh chóng đi ra khỏi biệt thự, lái xe tới tận cửa nhà Trần Hi.

Dừng xe lại, anh hơi do dự rồi mới từ tốn lên lầu.

Hành lang vẫn tối tăm như cũ, lúc này đã khuya, cả tòa nhà đều không có âm thanh gì, chỉ có tiếng bước chân trầm ổn của Lục Chinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!