Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Chuyện cũ năm xưa, người có tư cách bình luận đã nhập thổ vi an.
Trần Hi không muốn gợi lại chuyện xưa.
cô khẽ dừng, cúi đầu lấy tấm ảnh ra khỏi khung, xé bỏ người con trai tươi cười đầy hăng hái khí phách kia đi, ném vào trong bàn học cũ nát, nhìn thêm lần nữa mới để lại vào khung ảnh, nhìn tấm ảnh chỉ còn người con gái tươi cười hạnh phúc kia, thì thầm: "không có kỷ niệm gì tốt. hắn không xứng."
Sau đó lau khung ảnh thêm một lần, cô nở nụ cười nhẹ.
"Mẹ có con rồi, không cần hắn nữa."
trên tấm ảnh, người con gái một mình kia vẫn cười hạnh phúc thỏa mãn, giống như đồng ý với cô.
Trần Hi cười cong cong đôi mắt.
cô thấy cái màn thầu vẫn còn một nửa, cảm thấy ngày mai vẫn còn ăn được, để vào bát đi làm bài tập.
Chương trình học năm ba thật ra cũng không nhiều nội dung mới, nhiều kiến thức đã được học hai năm trước. Trần Hi học ở trường cấp ba quý tộc nổi danh nhất trong thành phố. Nhớ ngày đó, sở dĩ Trần Hi ghi danh vào trường quý tộc này là do trường này nhận các loại phú nhị đại, học phí cao, tài đại khí thô, bởi vậy cũng chỉ tuyển những học sinh ưu tú nhất, còn được miễn giảm học phí.
Đối với Trần Hi mà nói, một trường học mà không cần bất kỳ phí phiếc gì thì đó chính là một trường cấp ba tốt, cô đăng ký không chút do dự, hơn nữa còn lấy thành tích thủ khoa để nhập học.
Trường cấp ba có tiền như vậy, đương nhiên không làm chuyện đổi ý.
Sau khi Trần Hi lên cấp ba, đúng thực là không cần dùng tới tiền.
Ngay đến đồng phục cũng miễn phí, trường học bình thường nào có thể được như vậy?
Nhưng trường này cũng có yêu cầu riêng, muốn không tốn tiền trong trường, phải có thành tích tốt.
Thành tích Trần Hi mấy năm gần đây đều đứng đầu bảng, nhưng bài tập vẫn phải làm cho tốt.
Cấp ba cô học là nơi phú nhị đại và học bá cùng tụ hội, rất nổi tiếng, học bá có thành tích tốt cũng không chỉ có mỗi cô.
Bật cái đèn bàn nhỏ lên, Trần Hi dựa vào bàn sách cũ nát nghiêm túc làm bài tập, trong tay cô cầm một cái bút bi, từng nét bút viết lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, chỉ là trong phòng quá yên tĩnh làm cô thấy tủi thân.
Trước kia còn có ông ngoại nói chuyện với cô, nhưng từ sau khi ông qua đời, Trần Hi chợt nhận ra căn nhà này thật trống trải, yên tĩnh tới mức mỗi ngày chỉ nghe được tiếng của chính mình. Ánh mắt cô ảm đạm, gục đầu xuống, cố gắng vực dậy tinh thần, tập trung làm bài tập, nhưng sự trống vắng trong lòng lại không thể che giấu.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng bước chân loáng thoáng, hình như khách lầu trên đã về.
Tuy là chỉ có âm thanh tiếng giày bước nhẹ trên sàn, như có như không, nhưng Trần Hi lại không nhịn được cong cong đôi mắt.
cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, nhanh chóng làm xong bài tập, đọc trước bài trong sách, lúc này mới lên giường đi ngủ.
Mặc dù tối nay gặp rất nhiều chuyện, nhưng nữ quỷ áo đỏ kia vẫn có chút dấu vết trong lòng Trần Hi, cô vừa mới nằm chút đã ngủ say.
Hôm sau cô bị cái đồng hồ báo thức trẻ em bị què một chân kia dựng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài, cô bé xinh đẹp trắng nõn lừ đừ bò dậy khỏi giường, mặc xong đồng phục, bỏ bùa chú lẫn bài tập, một cái cũng không thiếu vào cặp rồi đeo lên đi ra cửa.
Lúc cô đi ra khỏi tòa nhà mới chỉ 5 giờ sáng, những gia đình ở đây vẫn chưa dậy, bởi vậy lúc cô đi rất yên tĩnh.
trên đường, sắc trời hơi tối, không có quầy bán bánh bao đồ ăn sáng hay hàng xóm nào đi tập thể dục buổi sáng, con đường này có hơi tĩnh lặng.
cô nắm chặt quai cặp, bóng dáng nhỏ bé từ từ hòa vào đèn đường tối tăm.
cô đi thật lâu, cho tới khi tới một sạp báo nho nhỏ.
một người phụ nữ tuổi trung niên mặc áo khoác vàng, đứng ngoài sạp báo, thấy Trần Hi đeo cặp sách đi tới liền vẫy tay cười cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!